Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 161
Cập nhật lúc: 2025-11-01 10:51:39
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tại văn phòng của trưởng nông trường Hồng Quang.
Ninh Hãn Hải gõ cửa, phép mới đẩy cửa bước : “ Trưởng Nông trường , ngài tìm ?”
Từ khi nông trường trưởng Lục trợ thủ , ông bớt lo nhiều. Ông chỉ cần mỗi ngày giao nhiệm vụ cho cấp , hễ gặp vấn đề khó khăn gì là tìm Ninh Hãn Hải.
Ninh Hãn Hải giống như một cái hộp báu, cái gì cũng , năng lực việc đặc biệt mạnh mẽ, xử lý việc đều đáng tin cậy, cần ông bận tâm nhiều.
Có cấp như , ông vô cùng yên tâm.
“Anh gác công việc đang , giao cho cấp xử lý . cho nghỉ hai ngày phép.”
Ninh Hãn Hải sững sờ. Người như bọn họ vốn gì ngày nghỉ, cũng lương.
“Ngài chuyện gì đặc biệt ?”
Trưởng nông trường Lục thái độ hòa nhã: “Vợ con đến thăm đấy, hãy về với họ .”
Đôi mắt Ninh Hãn Hải sáng rực lên, mừng như điên. Tiểu Yên đến nữa . Đứa nhỏ cũng báo một tiếng, chạy đến đây xa xôi như , vất vả quá.
Nông trường trưởng Lục bóng dáng ông chạy như bay ngoài, khỏi bật . Người điềm đạm đến mấy cũng lúc thất thố.
Dương Liễu trông mòn con mắt, chờ mãi, cuối cùng cũng chờ ngày đêm mong nhớ: “Lão Ninh.”
Ninh Hãn Hải phụ nữ quen thuộc xa lạ, hốc mắt kìm mà đỏ lên: “A Liễu, bà khỏe ?”
Hai vợ chồng nhiều năm gặp, cảm xúc vô cùng kích động, rưng rưng , một tiếng gọi chứa đựng bao nỗi nhớ nhung. cả hai đều kìm nén, cảnh ôm ấp như Ninh Yên tưởng tượng.
Cũng thôi, thời đại phong tục còn bảo thủ, ngại ngùng bày tỏ tình cảm, gì chuyện ôm ấp.
Ninh Yên kéo Ninh Tứ tiến lên: “Bố.”
Ninh Hãn Hải thấy con gái, lòng tràn ngập vui sướng, nhưng cố ý nghiêm mặt: “Tiểu Yên, con bé đến nữa ? Bố ở đây , con gì mà yên tâm?”
Thực , ông hề nghiêm túc chút nào, niềm vui trong mắt bán ông. Ninh Yên ngọt ngào: “Con nhớ bố mà.”
Con gái nũng khiến Ninh Hãn Hải mềm lòng hết mức, ông kìm mà xoa đầu cô: “Con ngoan, bố cũng nhớ con.”
Đây là đứa con khiến ông tự hào nhất, cũng là đứa con ông cảm thấy thiếu nợ nhiều nhất.
Ngoài Nghiêm Lẫm , ai dám xoa đầu Ninh Yên, nhưng hành động của Ninh Hãn Hải cho cô cảm giác cha yêu thương, trong lòng dâng lên một nỗi xúc động. Đây là thứ mà cô thiếu thốn nhất.
Bỗng nhiên, một bàn tay đưa tới kéo kéo tay áo cô. Cô sang, là Ninh Tứ. Cậu bé đang cô với vẻ đáng thương, như đang âm thầm cầu cứu. Khóe miệng Ninh Yên giật giật, nhát gan ? Ngày thường gan lớn lắm mà? “Tiểu Tứ, em cứ nhắc bố suốt, ngày nào cũng nhắc ? Sao giờ gặp gì thế?”
Lúc Ninh Hãn Hải mới chú ý đến con trai út. Trẻ con mỗi năm một khác, mấy năm gặp, Ninh Tứ đổi quá nhiều, suýt nữa ông nhận .
“Tiểu Tứ, nhận bố ?”
Nghe giọng từ ái của bố, Ninh Tứ kích động nhào tới: “Bố ơi, con nhớ bố lắm, mơ cũng mơ thấy bố.”
Giọng bé nghẹn ngào, nỗi nhớ nhung ùa về như thủy triều. Ninh Hãn Hải đau lòng xoa đầu con trai út, lòng đầy áy náy, ông một cha .
“Là bố với các con.”
Gia đình đoàn tụ, bao nhiêu chuyện hết, ngừng kể những chuyện xảy mấy năm nay. Dù qua thư từ, nhưng trực tiếp vẫn thấy say sưa.
Ninh Hãn Hải đưa vợ con về ký túc xá của . Phòng ký túc xá bốn ở đủ, hai còn cũng là đồng đội cũ của ông. Khi cần phụ tá, ông gọi bọn họ tới. Một là để nương tựa lẫn , hai là vì họ đều là bản lĩnh, quen , thể phối hợp hơn.
Ninh Tứ bám riết lấy Ninh Hãn Hải, ông cũng theo đó, sự quấn quýt rời xa hiện rõ mặt, khiến Ninh Hãn Hải thấy trong lòng hụt hẫng.
Dương Liễu thấy ký túc xá dọn dẹp sạch sẽ, cảnh tệ, chăn đệm giường gấp gọn gàng, bà cũng yên tâm phần nào.
Bà bắt đầu sắp xếp hành lý mang đến, lấy một cái lò than nhỏ: “Thế tối đến nấu bát mì ăn cũng tiện, cái nồi nhỏ cũng là một bộ.”
Ninh Hãn Hải bây giờ ăn ở nhà ăn tập thể, chỉ đủ ăn no chứ thể ăn ngon. Buổi tối ông thường xuyên đói. Trước đây còn thể nấu trộm chút đồ ăn, nhưng cái bếp lò đó để cho đồng đội nên ông cũng tiện dùng, đành ăn tạm bánh quy điểm tâm cho đỡ đói.
May mà tháng nào Ninh Yên cũng gửi cho ông một thùng bánh quy, một hộp sữa bột, một túi kẹo, ông mới đói.
Còn Dương Liễu thì chuẩn quần áo cho ông. Ninh Hãn Hải lo chuyện ăn mặc, tâm trạng nên khí sắc cũng khá hơn nhiều.
“Dọc đường thuận lợi ? Không gặp chuyện gì chứ?”
Lời thốt , khí liền đổi. Ninh Hãn Hải nhạy bén, hỏi ngay: “Sao ? Xảy chuyện gì ?”
Ninh Tứ liếc Dương Liễu, liếc sang Ninh Yên, mím chặt miệng, cúi đầu im re như ốc sên.
Dương Liễu co rúm bất an, môi mím chặt.
Ninh Hãn Hải , . Chỉ Ninh Yên là bình tĩnh nhất, đang cầm một miếng bánh quy gặm, như thể thấy gì. Ông quyết định bắt đầu từ đứa nhỏ nhất: “Tiểu Tứ, con cho bố ?”
Ninh Tứ gọi tên, mặt mày khổ sở, đành kể chuyện xảy tàu hỏa.
Ninh Hãn Hải khẽ nhíu mày, về phía Dương Liễu, định gì đó nhưng thôi. Ông cũng thấy sai.
Ninh Yên vẫn một lời, ý kiến gì.
Ninh Hãn Hải càng thở dài, con gái ông chỉ thông minh mà còn hiểu đạo lý đối nhân xử thế, vô cùng thấu đáo. Dương Liễu tuy là lớn, nhưng so với con gái thì kém một xa.
Không khí trong phòng đang căng thẳng thì cửa đẩy , mấy đàn ông bước .
“Tiểu Yên đến , càng lớn càng xinh . Bố cháu cứ nhắc cháu mãi đấy.”
Là bác Tưởng và mấy nữa, Ninh Yên đều gặp qua. Cô mỉm chào hỏi họ.
Ông Tưởng hâm mộ thôi, cô con gái hiếu thuận tài giỏi thế , cho ông mười thằng con trai ông cũng đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-161.html.]
“Tiểu Yên, cháu ăn cơm ? Chú phiếu cơm đây, cho cháu , cầm nhà ăn mà ăn.”
Bọn họ dùng phiếu cơm để lấy cơm, mỗi phiếu một bữa.
Cho cô thì ông sẽ nhịn đói một bữa, Ninh Yên đương nhiên nhận: “Không ạ, tấm lòng của các chú cháu xin nhận, nhưng cháu đói.”
Cô mang theo miến khoai lang, đồ đậu, bánh quy và kẹo, thế nào cũng cầm cự qua . Buổi tối đến nhà khách ở, gần đó chắc chắn đồ ăn.
Ông Tưởng và mấy cứ dúi phiếu cơm tay Ninh Yên: “Con bé , khách sáo với bọn chú gì? Cháu là con gái lão. Ninh, cũng là con cháu của bọn chú.”
Ninh Yên thể nhận , bọn họ đến lương còn , chỉ bữa cơm là ăn miễn phí. “Thật sự ạ, cháu đói.”
Dương Liễu k·inh ng·ạc cảnh , Tiểu Yên quý mến đến ?
Một trai trẻ chạy : “Đồng chí Ninh Hãn Hải, đây là phiếu cơm nông trường trưởng đưa cho ông, bảo ông dẫn vợ con nhà ăn dùng bữa.”
Cậu nhét phiếu tay Ninh Hãn Hải chạy mất.
Ninh Hãn Hải im lặng , tổng cộng bốn phiếu cơm, còn là phiếu cơm dùng cho cán bộ. “Hôm nay là thơm lây Tiểu Yên . Đi, chúng ăn cơm.”
Thư Sách
Dương Liễu thắc mắc: “Nông trường trưởng cho ông phiếu cơm thì liên quan gì đến Tiểu Yên?”
Tâm trạng Ninh Hãn Hải đặc biệt : “Nông trường trưởng quý Tiểu Yên, thường xuyên khen con bé thông minh, tài giỏi.”
Ngày thường trong nhà gửi đồ gì ngon, ông đều biếu nông trường trưởng một phần, vì quan hệ ngày càng . Ông nông trường trưởng che chở nên cũng ai dám kiếm cớ gây sự.
Cả nhà cầm cặp lồng nhôm nhà ăn lấy cơm. Phiếu cơm chia hai loại, một loại là phiếu của công nhân bình thường, một chay, một canh và bốn lạng cơm.
Phiếu cơm của cán bộ thì một mặn, một chay, một canh và bốn lạng cơm.
Đây cũng là đầu tiên Ninh Hãn Hải ăn cơm tiêu chuẩn cán bộ, thêm món gà hầm nấm. Nấm thì nhiều mà thịt gà thì ít đến đáng thương, nhưng đó cũng là một món ngon hiếm .
Ông ăn một cách ngon lành. Dương Liễu thấy đau lòng vô cùng. Bọn họ ở nhà ngày nào cũng ăn trứng xào, mấy ngày ăn thịt, cá cũng thường xuyên , rau thì đổi món liên tục, thức ăn ngon hơn ở nông trường Hồng Quang nhiều.
Bà gắp hết phần gà hầm nấm của sang cho Ninh Hãn Hải, bản ăn một miếng nào. Ninh Hãn Hải gắp trả cho bà, nhưng bà sống ch·ết nhận, bảo ông ăn nhiều một chút, bọn họ ở nhà thiếu chút đồ ăn .
Bà Ninh Hãn Hải ăn ngon lành, còn vui hơn là chính ăn.
Ninh Yên ngẩng đầu liếc họ. Dương Liễu quá hiền thảo, bà thuộc tuýp bản dám ăn dám mặc, tiết kiệm thứ cho chồng con mà vẫn cảm thấy mãn nguyện.
Ninh Yên khẽ lắc đầu, mỗi cách sống của riêng . Dù thì cô cũng thể một hiền lương thục đức, cam tâm tình nguyện hy sinh lợi ích của để thành cho khác như .
Đương nhiên, nếu bà chỉ hy sinh lợi ích của bản , cô sẽ quan tâm. nếu còn kéo khác cùng hy sinh, thì thật đáng quý chút nào.
Bên cạnh, Ninh Tứ gắp một miếng thịt đùi gà nhỏ, vội vàng gắp cho Ninh Yên: “Chị hai, cho chị .”
Chị hai thích ăn gì, đều nhớ kỹ.
Ninh Yên khỏi vui vẻ: “Cảm ơn Tiểu Tứ, lát nữa chị cho em thêm một vốc kẹo.”
Quyền quản lý đồ ăn vặt trong tay Ninh Yên, cả nhà đều cô.
Ninh Hãn Hải ngẩng đầu sang, thấy hai chị em yêu thương , ông kìm mà mỉm . Tình cảm của bọn trẻ thật .
Ông liếc Dương Liễu, bà đang ăn cơm trắng mà hề , vẻ mặt vẫn mãn nguyện và trân trọng. Tâm trạng ông chút phức tạp. Tình cảm của hai con họ vẻ thiết lắm, ông nhận , nhưng Dương Liễu dường như vẫn cảm thấy vấn đề gì.
“Lão Ninh, ông gì? Mau ăn .” Mặt Dương Liễu dần đỏ lên, đang nghĩ .
Ninh Hãn Hải: “...”
Ăn cơm xong, Ninh Yên đề nghị chào nông trường trưởng Lục. Người đến tận đây, thể đến chào hỏi đầu?
Ninh Hãn Hải tỏ vẻ đồng tình. Ông chọn vài món quà, dẫn theo gia đình đến nhà thăm hỏi.
Vợ chồng nông trường trưởng Lục thấy họ đến nhà, thái độ nhiệt tình, hai bên giới thiệu quen với .
Vợ ông Lục pha rót nước, lấy kẹo và bánh ngon nhất mời khách. Người nhà họ Ninh đều chút câu nệ, tự nhiên. Dù đây cũng là lãnh đạo của Ninh Hãn Hải, là đầu nông trường, quyết định vận mệnh của ông. Nếu lỡ lời đắc tội với ông , hậu quả dám tưởng tượng.
Vợ ông Lục kéo tay Ninh Yên rời: “Chào mừng em nhé, đồng chí Ninh Yên. Lần đồng chí Nghiêm Lẫm cùng em ?”
Ninh Yên : “Anh dạo đặc biệt bận, còn em thì rảnh rỗi nên đưa và em trai đến đây một chuyến. À, em mang theo một ít đồ.”
Cô đưa quà lên: hai gói đường trắng, hai gói kẹo mạch nha, hai bình rượu cao lương, và một sấp vải hoa màu tím nhạt.
Vợ ông Lục thấy sấp vải, mắt liền sáng lên, nó quá.
Nông trường trưởng Lục nhíu mày: “Đến thì đến thôi, còn mang quà cáp gì? Cầm về , chúng ngoài.”
Tuy ông vẻ nghiêm túc, nhưng Ninh Yên hề sợ: “Đây là đường trắng do nhà máy nhà em sản xuất, rượu cao lương và kẹo mạch nha cũng là nhà . Mấy thứ đều đáng bao nhiêu tiền ạ.”
Cô tận dụng cây cao lương ngọt đến mức tối đa: cây đường, bã cây giấy vệ sinh, quả thì dùng ủ rượu.
Nông trường trưởng Lục cầm gói đường trắng lên xem kỹ, đường tơi mịn, trắng tinh, chất lượng cao. “Có là xưởng đường Chiêu Quân Tẩu ?”
Ninh Yên thỉnh thoảng kể về tình hình hiện tại trong thư, tuy chỉ là sơ lược, nhưng cũng đủ để thấy sự trưởng thành của cô. Mỗi lá thư của cô, nông trường trưởng Lục đều xem qua, và ông càng thêm khâm phục cô gái , cô hề đơn giản.
“ ạ, hiệu quả cũng tệ lắm, xem như nộp cho địa phương và bộ đội một bài thi đạt yêu cầu.”
Nông trường trưởng Lục xuất là quân nhân, vợ ông cũng đặc biệt thấu hiểu sự vất vả của gia đình quân nhân. Đây cũng là lý do họ đặc biệt quý mến Ninh Yên. Cô một việc .
“Em một gánh vác, tuổi còn trẻ giám đốc một xưởng đường, chắc vất vả lắm nhỉ?”
Ninh Yên : “Cũng tạm ạ. Em còn đang tính mở rộng sản xuất, cố gắng tạo thêm nhiều việc , nhận cả những quân nhân xuất ngũ t·hương t·ật . Luôn vị trí thích hợp để sắp xếp cho họ.”
Nông trường trưởng Lục thì đặc biệt vui mừng: “Đồng chí Ninh Yên, em lắm. Ta mặt những đó cảm ơn em.”
“Ngài khách sáo quá ạ.” Chỉ cần Ninh Yên , cô thể tạo quan hệ với bất cứ ai.
Nhìn con gái chuyện hợp ý với nông trường trưởng Lục, Ninh Hãn Hải vô cùng tự hào, còn Dương Liễu thì ngơ ngác hiểu gì.
Tâm thái thật , kiêu ngạo cũng nịnh bợ, bình thản tự nhiên. Rốt cuộc con bé thể điều ?