Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 159

Cập nhật lúc: 2025-10-31 12:28:11
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Lần vẫn là mua giường . Ninh Tứ tỏ đặc biệt phấn khích, tối qua ngủ ngon nên lên tàu là ngã đầu ngủ say.

Cậu bé ngủ giường , Dương Liễu ngủ giường , đang bận rộn sắp xếp đồ đạc. Hai túi đồ lớn mang cho Ninh Hãn Hải nhét gầm giường, còn đồ dùng cá nhân thì để ngay giường.

Ninh Yên thì ngủ ở giường đối diện, phụ trách trông coi đồ ăn—khẩu phần ăn của cả nhà trong mấy ngày tàu. Thực mua đồ ăn nóng, nhưng Dương Liễu chê đắt, sống ch·ết chịu.

Tàu bắt đầu chạy, giường vẫn ai đến, xem là giường trống.

Ninh Yên cũng mệt mỏi, ngã lưng xuống giường ngáp một cái: “Mẹ, con ngủ một lát đây, cũng nghỉ ngơi chút .”

“Ừ.”

Đến tối, giường thêm một đàn ông trung niên nho nhã, trông nghiêm túc.

Ba nhà họ Ninh đều ồn, chỉ yên lặng sách hoặc nghỉ ngơi, thứ đều bình an.

Mỗi bữa ăn chỉ trứng luộc và bánh màn thầu. Màn thầu chấm với chút tương thịt heo, hương vị cũng tệ.

Hôm nay, Ninh Yên nhét nốt miếng màn thầu cuối cùng miệng, cầm bình nước quân dụng lên uống thì phát hiện hết nước.

“Mẹ, đưa bình nước của cho con, con lấy nước.”

Dương Liễu lên: “Để cho, con chữa bài tập cho em .”

“Cũng ạ.” Ninh Yên phản đối, lau miệng bảo Ninh Tứ đưa bài tập cho cô.

Ninh Tứ mặt mày khổ sở, rõ ràng đang ở tàu mà vẫn bài tập, sách vở Ngữ văn, Toán học đều mang theo.

“Chị hai, cho em nghỉ ngơi hai ngày mà.”

Ninh Yên cũng mang theo hai quyển sách, một về nông học, một về máy móc, ngày nào cũng lôi xem. “Học như thuyền ngược nước, tiến ắt lùi.”

Người đàn ông trung niên ở giường đối diện ngẩng đầu họ một cái: “Chị cháu đúng đấy, chăm chỉ học tập, tiếp thu thêm kiến thức.”

Đây là đầu tiên ông chủ động bắt chuyện với họ.

Ninh Yên ngạc nhiên, cô khẽ gật đầu coi như chào hỏi: “Cảm ơn bác dạy bảo.”

Ninh Tứ đành đưa bài tập cho Ninh Yên. Cô kiên nhẫn chỉ các sai và bổ sung kiến thức còn thiếu cho . Thực , Ninh Tứ thông minh, chỉ là cẩu thả.

Sau khi chữa bài xong, Ninh Yên thêm vài câu hỏi nữa, mới cầm cuốn sách máy móc bên cạnh lên . Thỉnh thoảng, cô còn vẽ vẽ sổ tay.

Máy móc sở trường của cô, chỉ là chuyên ngành thứ hai thời đại học. Nền tảng thì , nhưng nghiên cứu sâu. Giờ cô mới nhận , kiến thức cơ khí thực sự quan trọng.

Cô đang đau đầu vì một đề bài, xem hiểu. Mấy thứ chuyên môn sâu thế vẫn cần thầy giáo chỉ bảo.

Đột nhiên, một giọng vang lên: “Câu của cháu nên giải như thế .”

đàn ông trung niên đối diện. Ông bắt đầu giảng giải đề bài cho cô, ban đầu còn lo cao siêu quá cô sẽ hiểu.

ông nhanh chóng phát hiện cô gái đặc biệt thông minh, học một mười, chỉ một chút là thông suốt, khiến ông vô cùng ngạc nhiên.

Ninh Yên cũng bất ngờ, ngờ tàu hỏa thể gặp chuyên gia về máy móc.

“Cháu cảm ơn bác, bác là giáo viên ạ?”

“Ta là giáo viên của học viện cơ giới hóa nông nghiệp tỉnh X, họ Đặng.” Bất cứ giáo viên nào cũng đều thích học trò thông minh, và ông cũng ngoại lệ.

Ninh Yên sững sờ một chút, đây chẳng là trường cũ của cô ở kiếp ? Duyên phận thật kỳ diệu.

“Chào thầy Đặng ạ.”

Thư Sách

Thầy Đặng thích sự lanh lợi của cô: “Cháu học trường nào?”

Ninh Yên mím môi: “Cháu nghiệp trung học cơ sở ạ, giờ đang là thanh niên trí thức.”

Thầy Đặng k·inh ng·ạc nên lời. Hồi lâu ông mới tìm giọng : “ đây là kiến thức trung học cơ sở.”

Ninh Yên ngượng ngùng: “Trước đây cháu học ké một hàng xóm mấy năm, giờ thì tự mày mò thôi ạ.”

Thầy Đặng trầm mặc. Đây rõ ràng là một đứa trẻ thiên phú, học thì thật quá đáng tiếc.

Ninh Tứ bỗng nhiên kéo áo Ninh Yên: “Chị hai, lâu thế vẫn về?”

Ninh Yên giật : “Mẹ bao lâu ?”

để ý thời gian.

Ninh Tứ đồng hồ, nhưng cảm thấy lâu: “Chắc cũng nửa tiếng ạ.”

Nửa tiếng? Không lẽ xảy chuyện gì? Ninh Yên nhíu mày, gập sách : “Đi, chúng tìm .”

Cô đeo túi chéo lên vai kéo Ninh Tứ cùng. Trên chuyến tàu ồn ào hỗn loạn , cô dám để Ninh Tứ ở một .

Hai chị em tìm một lượt khu giường , đó chạy tới chỗ lấy nước và nhà vệ sinh, nhưng đều thấy .

Cả hai đều sốt ruột, vội tìm một nữ tiếp viên nhờ giúp đỡ: “Mẹ cháu lạc , cháu lo cho . Chị thể giúp cháu gọi loa thông báo ?”

Nữ tiếp viên thấy họ gấp gáp như liền đồng ý ngay, mở loa phát thanh: “Đồng chí Dương Liễu, con gái đồng chí đang tìm, xin mau trở toa xe.”

Đợi một lúc lâu, một nữ tiếp viên khác tới, là nhắn hộ Dương Liễu rằng bà chút việc cần xử lý, bảo các con cần lo lắng.

Nói thì , nhưng Ninh Yên thể yên tâm, cô liền theo nữ tiếp viên để tìm .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-159.html.]

Ở toa ghế cứng, Ninh Yên thấy Dương Liễu đang vẻ mặt lo lắng, và... tay bà đang bế một đứa trẻ sơ sinh.

Ninh Tứ trợn tròn mắt: “Mẹ, ngoài nửa tiếng mà sinh một em bé ?”

Ninh Yên: “...”

Dương Liễu thấy hai con, sắc mặt gượng gạo: “Sao các con tìm đến đây? Mẹ đợi lát nữa là về ngay.”

Ninh Yên ghé sát , đó là một em bé gầy gò, đang mút ngón tay ngủ say. “Mẹ, đứa bé ạ?”

Dương Liễu nhẹ nhàng giải thích: “Mẹ đứa bé vệ sinh, nhờ trông hộ một lát.”

Ninh Yên híp mắt : “Mẹ chờ lâu mà chị vẫn vệ sinh xong ?”

Dương Liễu bâng quơ: “Chắc là t·iêu ch·ảy. Ra ngoài ai cũng lúc khó khăn, giúp chút nào chút đó.”

Bản bà vốn là một phụ nữ hiền lành, dịu dàng, đặc biệt dễ mủi lòng.

Ninh Tứ cũng nghĩ nhiều, em bé mấy buột miệng: “Sao gầy thế nhỉ?”

Dương Liễu : “Con ngày xưa cũng gầy lắm.”

Ninh Yên hít sâu một , sang nữ tiếp viên: “Chị ơi, tàu dừng ở trạm nào ạ?”

Nữ tiếp viên ngạc nhiên: “ , mười lăm phút .”

Ninh Yên day trán, cô dự cảm chẳng lành, e rằng xuống tàu .

“Mẹ, tìm thử xem đứa bé .”

Dương Liễu vẫn phản ứng kịp: “Ý con là ?”

Ninh Yên bực bội phất tay: “Tìm nhanh lên, xem thư từ gì .”

Dương Liễu tìm một cách máy móc, chỉ thấy một mảnh giấy, ghi ngày tháng năm sinh. Đứa bé mới ba tháng tuổi?

Dương Liễu ngây cả , dù ngốc đến bà cũng hiểu chuyện gì xảy .

“Đứa bé ... bỏ rơi? Mẹ nó cần nó nữa?”

Ninh Yên cảm thấy bất lực vô cùng: “Mẹ, ngoài cẩn thận thứ, cái gì nên đụng thì đừng đụng, đừng chuyện với lạ.”

nhắc bà từ tàu rồng rắn lẫn lộn, hết sức cẩn thận.

“Mẹ chỉ nghĩ là...” Dương Liễu cảm thấy rối bời.

“Thôi .” Giờ gì cũng vô ích, Ninh Yên chỉ giải quyết vấn đề: “Mẹ, đưa đứa bé cho chị tiếp viên .”

“Chị tiếp viên, phiền chị giúp đứa bé tìm nhà.”

Nữ tiếp viên vẻ gặp nhiều chuyện tương tự, thở dài ngao ngán. “Đưa cho .”

Dương Liễu chần chừ một lát đưa đứa bé qua. Không tại , đứa bé bỗng “oa” một tiếng lớn, cái miệng nhỏ liên tục mấp máy, trông đáng thương vô cùng.

Bà vội vàng ôm đứa bé, vỗ về dỗ dành, nhưng dỗ mãi mà nó vẫn nín. Toa tàu vốn ồn ào, giờ lẫn thêm tiếng trẻ con khiến Ninh Yên đau cả đầu.

Nữ tiếp viên thấy : “Chắc là đói , kiếm gì cho cháu nó ăn thôi.”

Dương Liễu cần nghĩ ngợi: “ sữa bột, để pha một bình.”

Nữ tiếp viên mừng rỡ: “Thế thì quá, cảm ơn chị.”

“Không gì.”

Trong toa xe, Dương Liễu bận tối mắt tối mũi, lúc thì pha sữa, lúc thì dỗ dành, lúc lau mặt cho đứa bé. Bà bận rộn đủ, còn sai cả Ninh Tứ chạy chạy .

Mãi mới dỗ đứa bé ngủ, Dương Liễu mới xuống thở phào một .

Ninh Yên thấy hết, nhưng bình luận gì.

Nữ tiếp viên thấy Dương Liễu chăm đứa bé khéo, bèn thành khẩn nhờ bà chăm sóc thêm hai ngày nữa, vì họ đủ để lo cho đứa bé. Dương Liễu đồng ý ngay, tất bật xoay quanh đứa nhỏ.

Cũng may, đứa bé ăn xong là ngủ, ngủ dậy ăn, quấy nhiều.

Ninh Yên nhân cơ hội hiếm để thỉnh giáo thầy Đặng thêm nhiều vấn đề. Thầy Đặng cũng đang rảnh rỗi, thấy cô ngộ tính cao, học hỏi nhanh nên sẵn lòng chỉ dạy.

Một nghiêm túc dạy, một nghiêm túc học, mấy ngày trôi qua, Ninh Yên học hỏi ít điều.

Cô bỏ tiền mua cơm tàu, mời thầy Đặng ăn.

Thầy Đặng ngại ngùng, từ chối mấy , nhưng Ninh Yên đây coi như học phí, để cô tròn đạo hiếu của học trò. Cô ăn khéo léo, miệng ngọt, luôn thể khiến xiêu lòng.

Thầy Đặng ăn cơm xong mới nhận , ngại ngùng càng dốc lòng dạy bảo cô hơn. Phải rằng, đây là học trò mang cho ông cảm giác thành tựu nhất.

Bất kể ông dạy cái gì, cô đều thể lĩnh hội ngay lập tức, khiến ông mừng kinh ngạc.

“Cháu nên tiếp tục học.”

Ninh Yên khẽ thở dài: “Cháu cũng lắm, nhưng cách nào ạ.”

 

 

 

 

 

Loading...