Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 153
Cập nhật lúc: 2025-10-31 10:32:24
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghiêm Lẫm quầy vé của rạp chiếu phim, hỏi xem phim gì .
Thời nay, phim ảnh chiếu chiếu cũng chỉ mấy vở kịch tuyên truyền. Ninh Yên suy nghĩ một lúc chọn bộ "Dùng trí tuệ chiếm núi Uy Hổ".
Nghiêm Lẫm ý kiến gì, dù xem phim .
Hai mò mẫm . Rạp chiếu phim chật ních , nhiều xem bằng vé đơn vị phát, đa là các trai cô gái trẻ tuổi.
Nhờ sự giúp đỡ của nhân viên, cả hai tìm chỗ của . Vừa xuống, Ninh Yên liền ngước lên trần nhà. Cái quạt trần khổng lồ treo nóc cứ vù vù, khiến cô cảm giác nó sắp rơi xuống đầu .
“Sao ?”
“Không gì.” Ninh Yên kéo dòng suy nghĩ lan man, “Đưa bình nước cho em.”
Nghiêm Lẫm hôm nay mặc thường phục, đeo một cái túi xách màu xanh quân đội, tay còn xách theo một bình nước. Trong khi đó, Ninh Yên thì tay , vô cùng thảnh thơi.
Nghiêm Lẫm đưa bình nước qua, Ninh Yên uống một ngụm bạc hà mát lạnh, cơn nóng nực lập tức tan biến. Trà pha từ bạc hà nhà trồng đúng là cách giải nhiệt tuyệt vời.
Nghiêm Lẫm đảo mắt quanh. Trong rạp ít các cặp đôi trẻ tuổi. Họ thực sự xem phim mà đang dựa thủ thỉ tâm tình.
Cũng thôi, thời nay mà vợ chồng đường mật quá cũng sẽ chỉ trỏ. Rạp chiếu phim liền trở thành địa điểm hẹn hò lý tưởng. Đèn tắt tối om, ai thấy rõ mặt ai, khác cũng chẳng quản .
Ninh Yên uống bạc hà c.ắ.n hạt dưa, khoan khoái ngả lưng ghế. Điều kiện ở đây tuy bằng đời , nhưng vẫn hơn thời mạt thế nhiều.
Một bàn tay to lớn duỗi qua, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Cô sững sờ, đầu đàn ông bên cạnh.
Anh vẫn thẳng về phía , nghiêm túc xem phim, nhưng vành tai đỏ ửng bán .
Ninh Yên bật . là một kẻ "muộn tao" (ngoài lạnh trong nóng, ngại ngùng).
Cô lật tay , nắm lấy bàn tay to lớn của . Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, mềm mại, giống như vị ngọt của viên kẹo ăn vụng lúc nhỏ, ngọt ngào vui sướng.
Khóe miệng Nghiêm Lẫm khẽ nhếch lên, ánh mắt nhuốm vẻ dịu dàng: “Ninh Yên, khi nào mới báo cáo kết hôn?”
Ninh Yên: ......
“Chúng mới yêu nửa năm thôi mà, vội gì?”
Cô hề vội, yêu thêm vài năm nữa cưới cũng .
Nghiêm Lẫm nghiêm túc hỏi: “Yêu đương mà lấy kết hôn mục đích đều là chơi lưu manh. Em đang ‘chơi lưu manh’ với đấy ?”
Ninh Yên giật giật khóe miệng, nhịn véo mạnh một cái. Cái gã đàn ông trời đ.á.n.h .
“Anh cứ từ từ mà chờ . Bố em đồng ý thì em tự quyết định .”
Nghiêm Lẫm nhớ tới ông bố vợ tương lai nghiêm khắc, khỏi thấy đau đầu. “Bên bố em tình hình thế nào ? Năm nay em qua đó ? Nếu thì với một tiếng.”
Anh sắp xếp công việc và xin nghỉ phép .
Ninh Yên khẽ lắc đầu: “Dạo em bận quá, ít nhất đợi đám lúa thí nghiệm thu hoạch xong mới . Lúc đó trời cũng đỡ nóng hơn. Em sẽ đưa và Tiểu Tứ cùng. Anh cứ lo việc cho .”
“Anh yên tâm.” Nghiêm Lẫm còn lấy lòng bố vợ tương lai, cửa ải nhất định qua.
“Đông như gì mà yên tâm? Em lợi hại lắm, bình thường dám chọc em .” Ninh Yên kéo tay lắc lắc, tim mềm nhũn, tan thành một hồ nước xuân.
“Em đó…”
Khóe mắt Ninh Yên bỗng liếc thấy một bóng . Ơ, hàng ghế là… chị Phương ? Sao chị cũng ở đây? Bên cạnh chị còn một đàn ông?!
Hai họ ghé đầu , trông vẻ mật.
Một bàn tay to che mắt cô, chặn tầm . Bên tai truyền đến một giọng chua lòm: “Sao em cứ chằm chằm đàn ông khác thế?”
Ninh Yên kéo tay xuống: “Đừng quậy. Đó chị Phương ? Khương Phương Phương, đang ở ban thanh niên trí thức .”
Nghiêm Lẫm , nhưng ấn tượng sâu.
Anh theo hướng mắt cô, nhưng chỉ thấy bóng lưng. “Người cũng đến tuổi , yêu đương là chuyện bình thường, gì đáng để em chú ý dữ ? Em nhiều .”
Ninh Yên nheo mắt qua bóng tối: “Em tò mò thôi mà.”
“Đừng lo chuyện bao đồng.”
Một bộ phim kết thúc, Ninh Yên nhớ xem gì, chỉ nhớ Nghiêm Lẫm cứ ghé sát cô chuyện.
Đèn trong rạp sáng lên, Ninh Yên theo bản năng về phía chị Phương. Lần , cô thấy rõ.
Người đàn ông cùng chị còn trẻ, trông tuấn tú, nho nhã, dáng thư sinh. Anh mặc áo sơ mi trắng tinh, phẳng phiu, đúng là mẫu mà nhiều cô gái thích.
Cô vốn định chào chị Phương một tiếng, nhưng dậy ngoài. Nghiêm Lẫm cũng kéo cô hòa đám đông.
Người quá đông, lúc hai khỏi rạp chiếu phim, họ bất giác cùng thở phào một .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-153.html.]
Không khí nóng nực bên ngoài ập mặt, hai chỉ dạo một lát mà mồ hôi ướt đẫm.
Lúc , Ninh Yên bỗng thấy nhớ các địa điểm công cộng máy lạnh.
hiện tại, cái gì cũng , ngay cả một chỗ hẹn hò tử tế cũng khó tìm.
Thời tiết mà dạo phố thì đúng là cực hình. Nghiêm Lẫm về ngay, bèn đề nghị công viên chơi.
Mắt Ninh Yên sáng lên. Vào công viên chèo thuyền cũng là một lựa chọn tồi.
Vừa công viên, cây cối xanh rợp bóng, cảm giác nhiệt độ lập tức hạ xuống.
Trong công viên ít các cặp tình nhân, chắc họ cũng tìm chỗ nào thích hợp hơn.
Thư Sách
Ninh Yên hành lang của nhà thủy tạ, cảm nhận làn gió mát rượi, khỏi thấy khoan khoái. Nơi thật tuyệt.
Nghiêm Lẫm thấy mấy cặp đôi cách đó xa đang ăn kem, bỗng nảy ý: “Em đây chờ chút nhé, mua kem.”
Người khác thì bạn gái cũng , thể để cô chịu thiệt thòi.
Ninh Yên đang nghĩ gì: “Vâng.”
Gió hiu hiu thổi, mát mẻ đến mức khiến buồn ngủ. Ninh Yên lười biếng ngáp một cái, mệt.
Một giọng vang lên: “Nữ đồng chí , chào cô. thể chụp cho cô một tấm ảnh ?”
Ninh Yên mở mắt , trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên. Là ?! “Chụp ảnh?”
Một đàn ông trẻ tuổi, nho nhã cầm máy ảnh, mỉm : “ là phóng viên. Vẻ ngoài và khí chất của cô nhớ đến một bài thơ: Thân hình uyển chuyển như chim hồng bay lượn, nhẹ nhàng như rồng lướt mây. Rực rỡ như cúc thu, tươi như thông xuân...”
Anh tuôn một tràng, đúng kiểu thanh niên văn nghệ chính hiệu.
Ninh Yên khẽ nhíu mày. Thời buổi mà còn kiểu đàn ông ? Không tóm phê đấu ?
Cô cái máy ảnh tay . Nhà bình thường thể mua nổi thứ xa xỉ . Phóng viên càng là nghề nghiệp khiến ngưỡng mộ. Nhìn quần áo mặc, cũng chỉn chu. Có tiền, địa vị?
“Tự dưng ngâm thơ với một cô gái, đây tính là ‘chơi lưu manh’ ?”
Người đàn ông trẻ tuổi lộ vẻ bẽn lẽn, trông ngại ngùng: “Cô đừng hiểu lầm, chỉ là thơ nhiều quá, nên kìm lòng mà ngâm một đoạn. Có thể cô hiểu ý nghĩa của bài thơ , nó chỉ là khen cô như tiên nữ, khí chất như hoa lan.”
Cái gì gọi là " hiểu ý nghĩa bài thơ "? Vừa hạ thấp tâng bốc, quen quen, giống kiểu PUA (bậc thầy tán gái).
Ninh Yên suy nghĩ nhanh: “Anh bạn gái ?”
Người đàn ông trẻ tuổi dịu dàng cô: “Chưa . vẫn đang chờ đợi bạn đời tâm giao của . Và bây giờ, hình như chờ .”
Bị chằm chằm những lời , Ninh Yên nổi cả da gà. Cô hỏi thẳng: “Anh đang ?”
Người đàn ông ngẩn . Anh vốn quen kiểu tán tỉnh vòng vo, hàm súc, ngờ Ninh Yên trực tiếp như .
Anh ngại ngùng đỏ mặt: “… Phải.”
Trời ạ, còn đỏ mặt nữa? Ninh Yên kinh ngạc đến ngây . Anh bạn diễn sâu thật. Rõ ràng là một tay "hải vương" (vua lăng nhăng) chính hiệu, còn giả vờ trai tân ngây thơ.
là lẳng lơ!
“Anh học vấn thế nào? Nhà gì? Nhà mấy em? Anh tên gì? Bao nhiêu tuổi?”
Người đàn ông thầm vui mừng, nhưng vẻ mặt càng thêm dịu dàng. Anh tên là Kiều Trung Trực, là con một, bố đều là cán bộ cấp cao.
“ nghiệp Đại học Công Nông Binh, phân về tòa soạn báo. Nếu cô hứng thú, thể đến tòa soạn tham quan.”
Dù cố che giấu, nhưng sự ngạo mạn trong xương cốt thể qua mắt Ninh Yên.
“Ồ.”
Thái độ của cô quá hờ hững. Kiều Trung Trực thấy kỳ lạ, đây là phản ứng của bình thường.
“ còn thể giúp giới thiệu công việc. Nếu cô ý định, thể giúp cô…”
Nghiêm Lẫm từ xa thấy một gã đàn ông lạ mặt lân la bên cạnh Ninh Yên, vội chạy như bay tới: “Ninh Yên, ai đây?”
Ninh Yên nhận lấy que kem, bóc giấy c.ắ.n một miếng. Cảm giác mát lạnh sảng khoái khiến cô thở một : “Tự dưng xuất hiện, ngâm bài Lạc Thần phú của Tào Thực, khen em là tiểu tiên nữ.”
Mặt Nghiêm Lẫm đen sì: “Đây là đối tượng của .”
“Cái gì? Vậy nãy cô ? Không cô đang ‘kỵ lừa tìm mã’ (bắt cá hai tay) đấy chứ?” Kiều Trung Trực khoa trương trợn mắt, như một trai ngây thơ lừa gạt tình cảm. “Nữ đồng chí , cô là đạo đức. Còn bạn , quản cô cho kỹ …”
Vừa thế, Nghiêm Lẫm nổi giận đùng đùng: “Anh ý gì? Tiểu Yên nhà mà thèm để ý đến loại như á? Anh điểm nào hơn ? Đã trai mà đường soi gương ? Nếu nhà gương thì bờ hồ mà soi mặt . Yêu ma quỷ quái gì cũng dám mò tới.”