Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 151
Cập nhật lúc: 2025-10-31 10:01:59
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Câu đầu tiên bí thư Tôn của xã là: “Các đồng chí, năm nay chúng đảm bảo nông nghiệp phát triển liên tục, chiếm dụng ruộng cày, bỏ hoang đồng ruộng…”
Chỉ một tư tưởng trung tâm: Thôn dân lấy trồng trọt chính, sản lượng năm nay giảm. Tay trái là nông nghiệp, tay là công nghiệp, cả hai nắm đ.ấ.m đều cứng.
Ông đến đây để "chích ngừa" , nhắc nhở đừng chỉ lo phát triển công nghiệp.
Bí thư chi bộ thôn đại diện phát biểu, kiên quyết đảm bảo năm nay sản lượng nông nghiệp giảm, lương thực quy định nộp lên sẽ thiếu một hạt.
Miệng thì , nhưng lòng các cán bộ thôn đang rầu thúi ruột. Nhân lực chỉ bấy nhiêu, lo đầu thì hụt đầu .
, lương thực là thứ bắt buộc đảm bảo.
Trong suốt cuộc họp, Ninh Yên đều ở hàng cuối cùng, yên lặng lắng , phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Họp xong, đều dậy, lãnh đạo xã bỗng nhiên gọi tên: “Đồng chí Ninh Yên, cô đây.”
Ninh Yên tươi chào hỏi: “Chào bí thư Tôn ạ.”
Cô và bí thư Tôn cũng khá quen . Bí thư Tôn là mẫu cán bộ kiểu truyền thống, một lòng vì dân, điều gì đó thực tế cho nhân dân.
Từ khi Ninh Yên thể hiện tài năng hơn , ông cố ý bồi dưỡng cô. Đề nghị cho cô Đảng cũng là từ ông, trong vụ việc của các nữ thanh niên trí thức, ông cũng hết lòng bảo vệ Ninh Yên.
Vì , ông Ninh Yên tôn trọng.
Bí thư Tôn cô gái khuôn mặt như tranh vẽ, khỏi cảm khái. Ai thể ngờ cô xây dựng đại đội Cần Phong đến bước ?
Cả xã bây giờ đều đại đội Cần Phong với ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị, đỏ mắt chịu .
Họ thắc mắc, tại Cần Phong thể xây ba cái nhà máy? Tại thể xây nhà cửa đẽ đồng bộ như ? Tại thể ăn no mặc ấm?
Còn thể tại nữa? Người bản lĩnh, các vị , chỉ đơn giản thôi.
“Cô ý tưởng gì ?”
Ninh Yên ngạc nhiên. Cô chỉ lo chuyện nhà máy, can thiệp nông nghiệp, cũng tin là cô trồng trọt. “Cháu theo cán bộ thôn và đại đội trưởng ạ.”
Bí thư Tôn cô giống những cô gái bình thường khác, cô nhiều sách, kiến thức uyên bác, tầm vượt trội.
“Vậy cô thử xem, thế nào để giải quyết vấn đề thiếu hụt sức lao động?”
Ninh Yên giật : “Đại đội Cần Phong của chúng nhắm ?”
“Cái gì?” Bí thư chi bộ thôn đang cách đó xa kinh ngạc kêu lên, vội vàng chạy tới, “Bị ai nhắm ?”
“Luôn những kẻ mắc bệnh đau mắt đỏ.” Ninh Yên hiểu rõ đạo lý “cây cao hơn rừng, gió sẽ quật ngã”.
Khi cùng nghèo như , còn thể ôm sưởi ấm. em nghèo khó ngày xưa bỗng nhiên phất lên, ăn sung mặc sướng, còn thì vẫn nghèo rớt, hít gió Tây Bắc, tâm lý
sẽ mất cân bằng ngay.
Tình hình của đại đội Cần Phong hiện giờ chính là như . Họ xây nhà máy, xây nhà lầu, sửa đường, điều kiện sống lên, kéo xa cách với các đại đội xung quanh, thế là bệnh đau mắt đỏ bùng phát.
Phải , đây là thời đại mà hàng xóm thấy nhà bên cạnh ăn thịt cũng đỏ mắt tố cáo. Đại đội Cần Phong phất lên một , kẻ chịu nổi.
Bí thư chi bộ thôn cuống lên. Bảo ngày đầu tiên Tết mà bí thư Tôn chạy đến mấy lời . Hóa là nguyên do.
“Bí thư Tôn, đại đội chúng ngày hôm nay đều là nhờ bán sống bán c.h.ế.t lụng. Ngài là chứng kiến cả quá trình, ngài nhất định giúp chúng .”
Bí thư Tôn chịu áp lực từ nhiều phía, nhưng… “Chỉ cần sản lượng nông nghiệp của đại đội các vị giảm, chuyện đều dễ .”
Nếu mà giảm, sẽ kẻ vin đó to chuyện, đến lúc đó ông cũng khó xử.
Việc chẳng khác nào thừa nhận kẻ đang giở trò. Mọi đều tức điên, họ đến bước dễ dàng.
“Chúng nhất định sẽ ngài thất vọng! Bí thư Tôn, rốt cuộc bọn họ gì?”
Bí thư Tôn thể quá rõ ràng, chỉ đáp hai chữ: “Công bằng.”
Mọi , hoang mang hiểu. Ông rốt cuộc đang gì ?
Ninh Yên nhướng mày, khẩy.
Bí thư Tôn thấy biểu cảm đó của cô, thể thừa nhận cô thông minh đến mức kỳ lạ.
Ninh Xuân Hoa cũng chú ý thấy: “Ninh Yên, cháu đoán gì ?”
Mọi đồng loạt sang. Ninh Yên thản nhiên : “Cái gọi là công bằng, chính là yêu cầu chia đều tài nguyên.”
Anh kế toán vẻ mặt mơ hồ: “ vẫn hiểu.”
Ninh Yên lặng lẽ thở dài. Nên họ đơn thuần, là nên họ nhận vấn đề đủ nhạy bén đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-151.html.]
“Đại đội chúng ba cái nhà máy, một cái cũng , nên xin một cái. Đó là sự công bằng mà họ .”
Mọi : …
Công bằng cái quái gì! Tự bản lĩnh thì chạy sang cướp của hàng xóm, khác gì thổ phỉ?
Mọi tức nổ phổi: “Bí thư Tôn, tuyệt đối ! Ba cái nhà máy là mạng sống của chúng , đ.á.n.h c.h.ế.t cũng thể chia cho khác!”
“Quá vô sỉ! Bí thư Tôn, ngài chủ trì công đạo cho chúng !”
Bí thư Tôn cũng thấy khó xử. Khi cùng nghèo, ông chỉ suy nghĩ giúp đỡ các thôn dân. Khó khăn lắm mới một đại đội tự vươn lên, giàu , thì vấn đề nảy sinh.
“Đồng chí Ninh Yên, cô gì?”
Ninh Yên trong lòng rõ như gương: “Chẳng thà ít còn hơn chia đều, chẳng sợ nghèo chỉ sợ yên. Chúng cháu chỉ cần suy nghĩ cho lợi ích của đại đội Cần Phong. ở vị trí của ngài, ngài tầm đại cục. Ngài cũng dễ dàng gì.”
Cô mặt bày tỏ quyết tâm: “Ngài yên tâm, chúng cháu sẽ nỗ lực theo ý ngài, sẽ để đối phương bất cứ cơ hội nào để lợi dụng.”
Những lời trúng tim đen của bí thư Tôn. Cô gái chỉ thông minh mà còn sự nhạy bén chính trị hiếm thấy.
“Cô vẫn trả lời câu hỏi của .”
Ninh Yên về phía bí thư chi bộ thôn. Chuyện vốn là trách nhiệm của ông, nên đến lượt cô nhiều lời.
Bí thư chi bộ thôn hiệu cho cô, ý bảo mau , biểu hiện cho , cố gắng thuyết phục bí thư Tôn che chở cho họ.
Ninh Yên ngập ngừng. Cô phương án cụ thể, nhưng vài lời cô khó mà .
“Cái đó… Trường học truyền thống lao động nông nghiệp ? Năm nay sắp xếp về thôn chúng , chúng bao cơm tháng.”
Bí thư Tôn xua tay: “Trị ngọn trị gốc, chỉ giải quyết cái cấp bách nhất thời thôi.”
“Vậy để cháu nghĩ thêm.” Ninh Yên cúi đầu trầm tư hồi lâu, “Vậy thì cải tiến nông cụ, cơ giới hóa nông nghiệp, gieo trồng khoa học, nâng cao sản lượng.”
Bí thư Tôn thấy một thuật ngữ mới, liền thấy hứng thú: “Cơ giới hóa nông nghiệp là ý gì?”
“Chính là…” Ninh Yên cố gắng chọn từ ngữ đơn giản nhất, “Dùng máy móc thế sức , giải phóng sức lao động. Ví dụ như cái máy gặt đeo vai cháu , nó thể thế mười lao động khỏe mạnh, đúng ? Theo cháu , nước ngoài còn máy gặt đập liên hợp, từ thu hoạch đến tuốt lúa chỉ một bước, chỉ cần một , một ngày thể thu hoạch 500 mẫu.”
Bí thư Tôn xem qua cái máy gặt đeo vai đó, và cũng vì nó mà thưởng cho Ninh Yên một chiếc đồng hồ.
ông ngờ còn loại máy móc tiên tiến hơn như máy gặt đập liên hợp. Điều khiến ông vô cùng phấn khích: “Nước ?”
Ninh Yên khẽ lắc đầu: “Cháu chỉ là đang nghiên cứu, nhưng cụ thể đến bước nào thì rõ.”
Bí thư Tôn thất vọng: “Cô tìm hiểu thêm xem.”
“Vâng ạ.” Ninh Yên mở lời, liền thêm vài câu: “Còn máy gieo mạ, máy cấy, một ngày thể cấy mấy trăm mẫu. Chỉ chúng nghĩ , chứ gì phát minh .”
Mọi mà mắt sáng rực. Toàn là thứ !
Ai ngờ, Ninh Yên chốt một câu: “Toàn là đồ của nước ngoài. Haizz.”
Như một gáo nước lạnh dội xuống, tỉnh cả . Nước ngoài tiên tiến hơn nước quá nhiều. Bao giờ họ mới thể đuổi kịp các nước phương Tây? Liệu sống đến lúc đó thấy ngày ?
“Ninh Yên, cô ?”
Ninh Yên giật giật khóe miệng: “Ngài đ.á.n.h giá cháu cao quá. Cháu chỉ là vô tình học chút ít từ một vị giáo sư già du học về gặp nạn thôi. Dù thì cháu cũng từng đào tạo chuyên nghiệp bài bản.”
, nay cô đều dùng cái cớ . Vị giáo sư già đó giờ rõ tung tích, cách nào kiểm chứng.
Chẳng lẽ cô tự học thành tài?
Cô nhiều như , kiến thức rộng như , giải thích thế nào?
Cứ dính líu đến "hải ngoại" là đều nhạy cảm, ai dám hỏi nhiều.
Đương nhiên, Ninh Yên cũng sợ liên lụy. Trong câu chuyện cô bịa , vị giáo sư từng dạy nhiều học trò, đến vạn thì cũng vài ngàn, chẳng lẽ bắt hết về điều tra? Đừng đùa.
Thật thật giả giả, câu chuyện của Ninh Yên dùng chất liệu thực tế, sức thuyết phục. Thời buổi chuyện gì cũng thể xảy .
Bí thư Tôn như điều suy nghĩ khi cô, bỗng nhiên ông : “Nếu cơ hội, cô học thêm ?”
“Đương nhiên là ạ.” Ninh Yên thuận miệng trả lời, cũng để trong lòng. Trường đại học còn đang đóng cửa, giáo sư đại học còn đang hạ phóng, thể mà học chứ?
Bí thư Tôn thích chuyện với cô. Ý tưởng và quan điểm của cô mới mẻ, luôn khiến thấy bất ngờ. Nói thế nào nhỉ, cô nhảy khỏi cái vòng tròn cố hữu, mang đến cho những góc khác biệt.
Thư Sách
.