Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 144:144

Cập nhật lúc: 2025-10-30 13:55:37
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

Trịnh Tiểu Yến thấy thế, liền nhanh nhẹn cáo từ rời .

Ba Ninh Yên nhà ăn, bác đầu bếp chào từ xa: “Phó đoàn Nghiêm tới đấy . Đồ ăn chuẩn cho xong cả .”

“Vất vả cho bác .” Nghiêm Lẫm theo bác bếp , lát liền xách một cái túi nặng trịch. “Ninh Yên, đến chỗ ăn .”

Ninh Yên quanh, thấy đông nhiều mắt, đúng là tiện. “Vâng.”

Phòng Nghiêm Lẫm phân là một phòng khách, một phòng ngủ. Anh ở một nên khá rộng rãi. Phòng ốc dọn dẹp sạch sẽ, trong phòng khách một cái bàn vuông và mấy cái ghế, vô cùng đơn giản.

Nói thế nào nhỉ, sạch sẽ, nhưng cũng lạnh lẽo, ấm gia đình.

Nghiêm Lẫm lấy đồ trong túi : một cái nồi nhỏ đầy ắp sủi cảo nhân thịt bắp cải nóng hổi, một hộp cơm chia hai ngăn, một nửa là thịt viên chiên, một nửa là đậu hũ xào.

Còn một cái chân giò kho tàu bóng bẩy.

Ninh Tứ nhịn nuốt nước miếng, mắt dán chặt cái chân giò.

Nghiêm Lẫm xé chân giò, gắp một miếng lớn cho Ninh Yên , gắp một miếng cho Ninh Tứ: “Ăn nhiều .”

Ninh Tứ miếng thịt to của chị, phần của , chỉ bằng một nửa.

Cậu bé mím môi, nhanh chóng gắp miếng chân giò cho miệng. Vị mềm nhừ, béo ngậy mắt sáng rực lên.

Ninh Yên ăn một cái sủi cảo: “Sủi cảo ngon quá, nhiều thịt thật. Bữa tốn kém nhiều .”

Đây là tiền Nghiêm Lẫm bỏ để nấu riêng, cố ý dặn đầu bếp món Ninh Yên thích ăn.

“Em thích thì ăn nhiều một chút.”

Ninh Yên cong cong mắt : “Anh cũng ăn .”

Hai ăn chuyện, khí thoải mái. Ninh Tứ tò mò , ngó .

Hôm nay nhiệm vụ: quan sát tình hình, về báo cáo cho .

Ăn một nửa, Nghiêm Lẫm bỗng dậy: “Anh chuẩn một món quà cho em.”

Ninh Yên ha hả: “Trùng hợp quá, em cũng chuẩn .”

Thực đoán , nên cũng chuẩn một phần.

Mắt Nghiêm Lẫm sáng lên như trời, khóe miệng cong lên: “Vậy xem của em nhé?”

“Được thôi.” Ninh Yên thoải mái lấy đồ , là một chiếc áo len màu xanh lam. “Tuy là em đan, nhưng kiểu dáng là em chọn đấy. Đẹp ?”

Trước Tết, cô cố ý mua bốn cân len màu xanh, nhờ Dương Liễu đan hai cái: một cái cho Ninh Hãn Hải, một cái cho Nghiêm Lẫm, xem như quà năm mới.

Dương Liễu chuyện Nghiêm Lẫm cùng Ninh Yên đến nông trường Hồng Quang qua thư của chồng, nên bà vẫn luôn cảm kích. Vì , khi Ninh Yên nhờ, bà đồng ý đan ngay.

Nghiêm Lẫm vuốt ve chiếc áo len mềm mại, tinh xảo, mắt ngập tràn vui sướng: “Đẹp lắm. Đây là đầu tiên tự tay đan áo len cho . Ấm áp thật.”

Ninh Tứ hếch cằm: “Em cũng , cả nhà em đều .” Cho nên, gì là đặc biệt.

Nghiêm Lẫm xoa đầu bé, giọng ngưỡng mộ thoáng buồn: “Em là một bé hạnh phúc.”

Ninh Tứ sững , hình như chút buồn? Anh hạnh phúc ?

Ninh Yên thấy , liền hắng giọng một tiếng: “Nghiêm Lẫm, tặng em cái gì thế?”

Nghiêm Lẫm mỉm , từ phòng trong lấy một chiếc áo khoác quân đội (kiểu nữ) màu xanh lục còn mới tinh. “Tặng em.”

Ninh Yên vô cùng ngạc nhiên, món quà tuyệt quá. Mặc chắc chắn ấm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-144144.html.]

“Cảm ơn . Em vốn định mua một cái mà mua .”

Thời buổi , mốt nhất chính là một bộ quân phục màu xanh. Con trai mà mặc áo khoác quân đội thì cứ như là cao hơn khác một bậc.

Có một chiếc áo khoác quân đội thế thì oai lắm.

Ninh Tứ hâm mộ thôi, cứ sờ tới sờ lui. Cậu con trai nào mà chẳng giấc mơ về một bộ quân phục màu xanh chứ?

Nghiêm Lẫm nảy ý: “Tiểu Tứ, nếu em gọi một tiếng ‘ rể’, sẽ tặng em một cái.”

Ninh Tứ lẳng lặng , phun hai chữ: “Đồ ngốc.”

Nghiêm Lẫm: …

“Phụt ha ha.” Ninh Yên ngừng .

“Cốc cốc cốc.” Bên ngoài tiếng gõ cửa. Nghiêm Lẫm mở cửa, là lính cần vụ của đoàn trưởng: “Phó đoàn Nghiêm, đoàn trưởng mời và xưởng trưởng Ninh qua đó một chuyến.”

“Được.”

Nghiêm Lẫm cũng nghĩ nhiều, dắt hai chị em Ninh Yên qua: “Đoàn trưởng, ngài tìm ?”

Anh liếc xung quanh. Ủa, nhà họ Lữ cũng ở đây?

Phó liên trưởng Lữ năng lực tồi, con cũng , chỉ là thiên vị, lòng cho lắm.

Ninh Yên thấy những đoán , cô chỉ khẩy.

Đoàn trưởng Nghiêm Lẫm, mà sang Ninh Yên, vẻ mặt khá phức tạp.

“Đồng chí Ninh Yên, mời cô đến đây là để điều tra một việc, cô đừng hiểu lầm.”

Nghiêm Lẫm cau mày, nhưng Ninh Yên bình tĩnh: “Chuyện gì ạ?”

Đoàn trưởng Lỗ ngập ngừng: “Có tố cáo cô vòi vĩnh hối lộ, nhận tiền mà việc. Cô ?”

Cá nhân ông tin tưởng nhân phẩm của Ninh Yên, nhưng tố cáo thì vẫn đúng quy trình.

Nghiêm Lẫm hít một , thể tin tai , theo phản xạ sang Ninh Yên.

Đùa gì , cô là nguyên tắc.

Ninh Yên tỏ vô cùng kinh ngạc: “Là ai ạ?”

Lúc cô phụ trách tuyển dụng, chuyện gì mà từng trải qua.

Bà Lữ dậy, vẻ mặt già cả đáng thương: “Xưởng trưởng Ninh, là cô chính miệng đòi tiền. vì công việc của thằng Ba nên mới đưa cho cô 60 đồng. Cô thể chối .”

Ninh Tứ há hốc mồm. Lần đầu tiên bé phát hiện thế giới chuyện quái gì cũng . “Chị cả, bà lão tính thế?”

Thư Sách

“Là do già thôi.” Ninh Yên thản nhiên. “Em nhớ kỹ, lòng khó đoán, đừng bao giờ coi thường sự đáng sợ của lòng . Thế giới như em tưởng tượng .”

Mặt Ninh Tứ tái : “Có chút đáng sợ.”

Ninh Yên nhân cơ hội dạy dỗ em vài câu: “Phòng thì thể thiếu, nhưng hại thì .”

“Em , chị cả.”

Ninh Yên xoa đầu bé. Em út nhỏ nhất nhà, các chị bảo bọc quá kỹ. “Nếu gặp chuyện thế , em sẽ giải quyết thế nào?”

“Em sẽ tìm cách giải thích, chứng minh trong sạch.”

“Chứng minh thế nào đây? Có nhân chứng ? Có vật chứng ?” Một tình huống dạy học thực tế thế , Ninh Yên bỏ lỡ.

“Em…”

Hai chị em bắt đầu mở lớp học nhỏ ngay tại chỗ, một hỏi một đáp, khiến những mặt ở đó đều ngây . Có chút... kỳ quặc.

Bà Lữ tức c.h.ế.t. Đáng lẽ nó sợ hãi xin tha, đồng ý yêu cầu của bà chứ?

đảo mắt lia lịa, bỗng nhiên lớn: “Xưởng trưởng Ninh, tiền đưa cho cô , cũng định đòi . giúp cho xong việc. Nếu , sẽ cho tất cả chuyện !”

Loading...