Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 142:142

Cập nhật lúc: 2025-10-30 13:47:36
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

Mọi tin tức trong nông trường ông đều xem qua, nên ông khá nhiều chuyện.

Cũng chính vì , ông càng ngày càng đối xử khách khí với Ninh Hãn Hải. Đồ nhà họ Ninh gửi lên, ông bao giờ động .

Tất nhiên, bản Ninh Hãn Hải cũng là tài, giành sự tôn trọng của ông.

Vợ ông Lục sững sờ: “Con bé mới bao nhiêu tuổi? nhớ nó còn nhỏ lắm. Chẳng lẽ nó dựa vị hôn phu?”

“Đừng bậy.” Tràng trưởng Lục lườm vợ. “Nếu bố bà là quan chức, ông giao cả cái nhà máy cho bà quản lý ?”

“Không thể nào.” Vợ ông Lục lắc đầu cần nghĩ. Đùa , nhà máy của nhà bà, bố bà đồng ý thì khác cũng đồng ý.

Thời buổi tuy thể cho con cái suất việc của cha , nhưng nghĩa là bố xưởng trưởng thì con cũng kế thừa vị trí đó.

Trừ phi cô thực lực và năng lực khiến tâm phục khẩu phục.

Tràng trưởng Lục thản nhiên : “Bố đẻ con ruột còn thế, huống hồ họ còn kết hôn.”

Không tài đức mà ở vị trí cao, ắt sẽ gặp tai ương.

Vợ ông Lục im lặng hồi lâu, bỗng : “Tối nay nhà ăn sủi cảo, mang cho đồng chí Lão Ninh một đĩa .”

“Được.”

Mùng một Tết, Ninh Yên theo Dương Liễu chúc Tết các bậc trưởng bối. Đi một vòng, Ninh Yên thu về một túi kẹo, hạt dưa và mấy cái bao lì xì.

Cô cố ý đếm thử, tổng cộng một đồng mốt, là một khoản tiền lớn.

tủm tỉm chia đều cho ba đứa em, bảo chúng mua thứ gì thích.

Đến mùng hai Tết, cô dắt Tiểu Tứ ngoài, xách theo đồ đạc lên đơn vị bộ đội chúc Tết.

Cô thuê đất của bộ đội, nhiều mối quan hệ qua , nên đến chúc Tết cũng là lẽ thường tình.

“Đồng chí Ninh Yên đến ạ. Phó đoàn trưởng đang bận, cử đón cô.”

Ninh Yên chúc Tết mấy vị lãnh đạo. Cô tặng quà gì quý giá, chỉ biếu rau củ trái mùa: rau chân vịt, ớt, giá đỗ, dưa chuột, cà tím, rau muống…

Đoàn trưởng họ Lỗ, thấy mớ rau xanh mơn mởn mà sững : “Đồng chí Ninh Yên, cháu lấy thứ ?”

Giữa mùa đông mà ăn một miếng rau xanh, còn quý hơn cả thịt.

Ninh Yên thản nhiên trả lời: “Là rau cháu tự trồng, mang đến cho nếm thử ạ.”

chỉ mang cho đoàn trưởng mà các gia đình trong khu nhà tập thể cũng chia mỗi nhà một túi.

Đoàn trưởng Lỗ thể phục. Người thông minh thì nhiều, nhưng thể mở xưởng, trồng rau trái mùa thì mấy ai.

“Giờ thì hiểu vì củ cải ngọt và cao lương ngọt mọc đến .”

Trước đây, họ còn từng hai thứ đó thể đường. Người khác thì bảo đất mặn, đất kiềm trồng hoa màu, chỉ cô là nghĩ trồng củ cải ngọt.

Người với đúng là khác .

Vợ đoàn trưởng Lỗ bưng hai cái bát từ bếp : “Đồng chí Ninh Yên, đến nếm thử nấm chiên và bánh hành nhà chị . Ông Lỗ nhà chị thích món nhất đấy.”

“Em cảm ơn chị dâu.” Ninh Yên dậy nhận bát đũa.

Vợ đoàn trưởng Lỗ khỏi bật . Con bé miệng ngọt thật. Bà còn trẻ, thế mà nó cứ "chị dâu" , "chị dâu" nọ, gọi thiết vô cùng.

Người khác gọi như , bà thích , cảm thấy giả tạo.

Ninh Yên gọi thì bà thích.

Lời từ miệng bản lĩnh phát nó khác hẳn, dễ chịu vô cùng.

Ninh Yên c.ắ.n một miếng nấm chiên, mắt sáng rực. Giòn rụm, thơm lừng, mùi vị ngon thể tả. “Tay nghề của chị dâu thật đấy.”

Vợ đoàn trưởng Lỗ thích tính tình sảng khoái, thẳng thắn của cô. “Mấy món rau của em mới là ngon . Đồng chí Ninh Yên, em trồng thế nào ? Dạy chúng với ?”

“Được chứ ạ.” Ninh Yên hề giấu nghề, cô giải thích cặn kẽ cách nhà kính, cách phủ màng nilon, cách theo dõi nhiệt độ…

Vợ đoàn trưởng Lỗ vốn cũng xuất từ nông thôn, cũng từng trồng trọt, nhưng bà bao giờ trồng rau nhiều kỹ thuật đến .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-142142.html.]

“Làm cái nhà kính đó chắc tốn kém lắm nhỉ?” Ăn miếng rau mà đắt quá thì cũng bõ.

Ninh Yên xoa đầu Tiểu Tứ: “Em để cho các em của em nhà kính, dùng những vật liệu sẵn thôi, đắt, chỉ là tốn nhiều tâm sức một chút.”

Vợ đoàn trưởng Lỗ sang bé bên cạnh Ninh Yên: “Em của em ?”

Tiểu Tứ đang yên lặng ăn bánh hành, ngẩng đầu lên một cái thật ngọt. Trái tim bà dì lập tức tan chảy.

Ninh Yên : “Vâng ạ, thực tiễn mới chân lý. Em để chúng nó học cách trồng rau, bồi dưỡng tư duy, rèn luyện khả năng thực hành.”

Vợ đoàn trưởng Lỗ: … Hai việc thì liên quan gì đến ?

Đoàn trưởng Lỗ nhịn Ninh Yên thêm một nữa. Cô nhóc … đúng là dạng .

Trước Tết, cô cố ý cho mang tiền thuê đất của mấy tháng đến. Con đó ông giật , chỉ lập tức "đóng gói" Nghiêm Lẫm tống khứ cho cô.

Ban đầu hai bên là chia hai mươi phần trăm lợi nhuận. Họ cũng trông mong kiếm tiền từ việc , chủ yếu là để giải quyết vấn đề việc cho vợ quân nhân.

Ai ngờ, cô cho họ một bất ngờ lớn. Phúc lợi cuối năm giải quyết êm xuôi. Khả năng kiếm tiền đúng là quá đáng gờm.

“Mới nhỏ thế bồi dưỡng các em ? Bọn nó còn nhỏ quá mà.”

Tiểu Tứ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tủm tỉm: “Cháu nhỏ ạ. Cháu thể giúp chị cả việc, để chị đỡ vất vả.”

Cậu bé ăn uống lịch sự, năng cũng đấy, đứa trẻ giáo d.ụ.c .

Thư Sách

Vợ đoàn trưởng Lỗ hâm mộ thôi: “Con nhà cô ngoan quá.”

“Biết , gen ưu tú cả .” Ninh Yên đắc ý nhướng mày. Tiểu Tứ cũng học theo, nhướng mày y hệt.

Biểu cảm của hai chị em đồng bộ một cách đáng yêu, khiến vợ chồng đoàn trưởng Lỗ bật .

Ra khỏi nhà đoàn trưởng Lỗ, cô một vòng các nhà khác, chia rau cho nhưng nhà.

Đi hết một vòng mà Nghiêm Lẫm vẫn về, Ninh Yên cũng vội, dắt tay Tiểu Tứ dạo bên .

“Xưởng trưởng Ninh?”

Ninh Yên đầu theo bản năng. Đó là một phụ nữ lớn tuổi và một thanh niên, dáng vẻ và tuổi tác chắc là hai con.

quen họ.

Hai vội vàng chạy tới, Ninh Yên với ánh mắt chút nghi ngờ: “Cô chính là xưởng trưởng Ninh của xưởng đường ?”

Ninh Yên khẽ gật đầu: “Là . Hai vị là?”

Mắt bà lão sáng rực, vội chộp lấy cánh tay Ninh Yên: “ của phó liên trưởng Lữ, còn đây là em trai .”

Ninh Yên bình tĩnh gạt tay bà : “Chào hai vị, chúc mừng năm mới.”

Bà lão sấn tới: “Xưởng trưởng Ninh, nhờ cô một việc.”

“Bác đừng .” Ninh Yên thấy khó xử. Không quen mà mở miệng nhờ vả, cũng quá . cô vẫn giữ vẻ mặt bình thản: “Cháu của bộ đội, bác nhờ cháu cũng vô dụng.”

, điều sẽ mở miệng nữa.

như hiểu, hoặc là giả vờ hiểu: “Cũng việc gì khó, cô . Con dâu đang ở xưởng của cô…”

Ninh Yên theo phản xạ hỏi : “Con dâu bác là ai?”

“Tô Phượng, chính là cái đứa gầy gầy nhỏ nhỏ, mặt lúc nào cũng đăm đăm nụ .”

Nghe đến đây, Ninh Yên đoán ý đồ của họ. Nụ môi cô nhạt dần: “À, là chị . , việc chăm chỉ, nhanh nhẹn.”

Cô xoay định : “ còn việc, xin phép .”

Bà Lữ vội chạy lên , chặn đường họ: “Chờ , còn xong! Xưởng trưởng Ninh, già yếu, thể , Tô Phượng về hầu hạ …”

Ninh Yên nhíu mày. Đi nhanh nhẹn, năng dõng dạc thế mà bảo thể ? Lừa cô cũng tìm lý do nào khá hơn.

“Nếu chị nộp đơn xin nghỉ việc, sẽ đồng ý.”

“Không nghỉ việc, là .” Bà Lữ kéo con trai mặt: “Thằng Ba nhà sức vóc khỏe mạnh, là việc lớn. Cô cho nó suất việc của chị dâu nó .”

“Thay suất?” Ninh Yên nhịn . Một ngay cả việc cũng tìm thì "việc lớn" gì?

Bà Lữ thấy cô , tưởng là cô dễ chuyện: “ , suất! Thằng Ba nhà tháo vát lắm, cô cứ việc sai bảo. sẽ nhớ ơn cô cả đời.”

Cái đó thì cần. Vẻ mặt Ninh Yên trở nên lạnh nhạt: “Xưởng của chúng chỉ quy định nghỉ việc, quy định ‘ suất’. Chuyện tất cả công nhân đều , con dâu bà với bà ?”

, nhưng bà Lữ tin một chữ, chỉ cho là con dâu kiếm cớ. “Thời buổi đơn vị nào mà chẳng cho suất? Cô đùa .”

“Vậy bộ đội cho suất ?” Ninh Yên nhướng mày, nửa miệng: “Hay là bà thử bảo phó liên trưởng Lữ nhường công việc của cho con trai thứ ba xem?”

Loading...