Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 141
Cập nhật lúc: 2025-10-30 13:47:35
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm giao thừa, hai gia đình chuẩn đón Tết cùng cho đông vui, náo nhiệt. Dương Liễu và Trương Thục Phương dậy từ sớm để lo liệu, nào là mổ gà, mổ cá, nem rán, thịt viên, bánh ngọt, bánh sủi cảo, bận rộn ngơi tay.
Tụi nhỏ là vui nhất, cứ chốc chốc chạy bếp, hai bà liền dúi cho chúng đồ ăn. Mấy em Ninh Anh Kiệt cũng nhàn rỗi, sai việc vặt lia lịa. Ngày Tết, cùng đồng lòng món ngon, quá trình thật sự vui.
Ninh Yên cũng định xắn tay phụ, nhưng Trinh Thục Phương dúi một đĩa thức ăn tay cô: “Việc khác cần cháu , cháu dắt Tiểu Huy chơi .”
Cứ thế, Ninh Yên dắt theo Tiểu Tứ và Tiểu Huy cùng sập (giường gạch), ăn vặt đài, vô cùng thoải mái.
Mấy đứa em nhà họ Ninh còn liên tục bưng đồ ăn qua:
“Chị cả, bánh trôi mè chị thích ăn đây.”
“Chị cả, phồng tôm mới chiên, ăn nóng cho giòn.”
“Tiểu Yên, hạt dưa em bóc sẵn , chị ăn từ từ nhé.”
Ninh Yên cảm thấy còn ăn bữa cơm tất niên mà no . “Các em nghỉ một lát , để chị cho.”
“Thôi thôi, em thích thế .” Ninh Nhị từ chối ngay. Vừa việc ăn vụng, vui bao nhiêu. Đây là niềm vui ngày Tết, kiên quyết bảo vệ quyền lợi của .
Ninh Tam thích nấu ăn. Trước đây nhà gì ăn, vật tư thiếu thốn, cả năm chỉ mong đến Tết để ăn một bữa ngon, ăn thịt.
Có lẽ là vì tâm lý bù đắp, giờ đây hễ thấy nguyên liệu là cô bé chế biến thành món ngon, "tiêu diệt" hết sạch.
“Mẹ và bác dâu là bếp chính, chúng em chỉ phụ bếp thôi. Ờ, còn thì phụ trách ăn vụng.”
Ninh Nhị lườm em: “Nói như kiểu em ăn vụng .”
Ninh Yên tủm tỉm các em đùa giỡn: “Chị chuẩn quà đây, ai nào?”
“Em!”
“Em cũng !”
Ninh Yên lấy một cái hộp, chia cho mỗi trẻ một tấm thẻ kẹp sách do chính tay cô .
Mỗi một hình vẽ khác : Ninh Anh Liên là cành mai ngạo nghễ trong tuyết, Ninh Tam là đóa sen thanh tao ngày hạ. Ninh Nhị là rừng trúc xanh, Ninh Tứ là hoa lan, Ninh Anh Kiệt là cúc họa hiên ngang đối mặt sương giá, còn Ninh Anh Dũng là cây tùng bách vươn đĩnh đạc.
Những tấm thẻ kẹp sách tinh xảo khiến thích mê, ngắm mãi chán.
“Hoa sen quá!”
“Em thích cành mai trong tuyết hơn.”
Thực , Ninh Yên vẽ dựa sở thích của từng , mà thích cho ?
Ninh Anh Kiệt chút cảm thán, cái gì cũng giỏi thế? Vẽ thôi cũng như . “Thảo nào hôm chị tự dưng hỏi em thích hoa gì.”
Ninh Yên còn chuẩn quà cho cả Tiểu Huy, là một gói kẹo sữa. Cậu bé vui đến mức dính chặt lấy cô, luôn miệng gọi "cô út".
“Tặng quà cũng đúng ý thích chứ.”
Đến lúc ăn cơm, Ninh Yên lấy mấy cái hộp: “Mẹ, xem thích .”
Đó là một đôi giày da màu đen, kiểu dáng đơn giản. Dương Liễu mừng sợ, miệng thì cô lãng phí quá, bà vẫn còn giày để .
Ninh Yên tủm tỉm: “Mẹ mang thử xem.”
Dương Liễu cẩn thận xỏ chân , lớn nhỏ, như in.
Bà chút bối rối, quen: “Trông kỳ con?”
Đây là đầu tiên bà mang giày da, cảm giác cứ là lạ.
Mấy con trai cảm nhận gì, nhưng các cô gái thì xúm xem ngớt.
Ninh Anh Liên càng càng thích: “Không kỳ ạ, lắm! Con cũng mua một đôi. Giờ đường xi măng, sợ hỏng giày. Em Tiểu Yên, em mua ở ?”
“Em nhờ mang từ Thượng Hải về.” Ninh Yên cũng mua cho một đôi để dành cho những dịp cần thiết. “Chị thích thì em nhờ mang về cho.”
“Tốt quá!”
Ninh Yên lấy một cái túi khác: “Đây là của bác cả và bác dâu ạ.”
“Chúng cũng ?” Trương Thục Phương ngạc nhiên, “Con bé , kiếm tiền dễ dàng, cứ để dành mà tiêu.”
Ninh Yên ngọt ngào. Năm ngoái thứ còn loạn cào cào, năm nay cơ bản quỹ đạo, cô liền nghĩ đến việc tặng quà cho nhà.
“Tấm vải sợi tổng hợp màu trắng , bác cả may áo sơ mi mặc nhé. Còn tấm vải nỉ màu xám cho bác dâu ạ.”
Ninh Xuân Hoa vốn chú trọng ăn mặc, quần áo vết vá. Lần đầu tiên thấy loại vải thế , ông nào nỡ dùng cho : “Tiểu Yên, cháu còn trẻ, mặc áo sơ mi trắng mới . Nhiều dịp cũng cần ăn mặc cho tươm tất, cháu giữ mà dùng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-141.html.]
“Cháu biếu bác thì bác cứ nhận ạ.” Ninh Yên thật lòng cảm ơn sự giúp đỡ của họ.
Trương Thục Phương sờ thử tấm vải, nhưng sợ vết chai sạn tay hỏng mất. Niềm vui sướng hiện rõ mặt bà.
Nhìn cảnh đó, ba em nhà họ Ninh chợt thấy chạnh lòng. Ninh Anh Liên chút áy náy, cô nghĩ đến việc may cho một bộ đồ mới nhỉ?
“Mẹ, con cũng sẽ mua vải cho , để năm nào cũng quần áo mới mặc.”
Quần áo của bố cô quá sờn cũ, là may từ lúc cưới, đến nay hai mươi mấy năm.
Trương Thục Phương xoa đầu con gái, sang Ninh Yên với ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Các con đều là những đứa trẻ ngoan.”
Những đứa trẻ sống và ơn.
Mọi ai cũng nhận quà, vô cùng phấn khởi, khí Tết càng thêm rộn ràng, vui vẻ.
Trong khi đó, tại nông trường Hồng Quang, một nhóm đang quây quần ăn lẩu thập cẩm trong ký túc xá dọn dẹp sạch sẽ. Nồi lẩu nóng hổi đủ cả cá, gà, thịt, rau dưa, miến, khoai tây và cả bánh ngô.
Ninh Hãn Hải gắp lên một miếng thịt gà, hầm lâu nên mềm.
Người đối diện với vẻ ghen tị ngưỡng mộ: “Lão Ninh, ông xem ông kìa, một năm nay béo lên bao nhiêu cân ?”
Ninh Hãn Hải ăn uống hồng hào, mặt mũi cũng da thịt, khoác chiếc áo lông chần chỉ màu xanh biển, trông nho nhã ôn hòa.
“Biết , ai bảo một cô con gái ngoan chứ.”
Ông còn vẻ đắc ý.
Mọi cũng đành chịu, ai bảo ? Từ lúc Ninh Yên đến nông trường, Ninh Hãn Hải bắt đầu chuỗi ngày sung sướng. Bữa nào cũng ăn no, ký túc xá sạch sẽ sáng sủa để ở, tháng nào cũng đồ gửi đến. Ông sống quá thoải mái.
Lão Tưởng nhanh tay gắp một miếng khoai tây: “Ăn nhanh , lắm lời quá. Bữa là lão Ninh tài trợ đấy, chúng đều thơm lây.”
Chính Ninh Hãn Hải dùng đồ của đổi lấy thức ăn, mời đến ăn một bữa tất niên.
Mấy lão Phương cảm khái vô cùng. Họ đều lão Ninh chiếu cố, cái Tết coi như tệ.
“Lão Ninh, lấy nước rượu, kính ông một ly. Tình nghĩa ghi tạc trong lòng. Nếu ngày nào đó ngoài , nhất định sẽ báo đáp…”
Ninh Hãn Hải đợi ông hết, liền ngắt lời: “Đều là nhà cả, gì chuyện báo đáp. Chúng còn sống là .”
Lão Phương khỏi đỏ hoe mắt, vỗ vỗ vai ông: “Đều là em. Lão Ninh , ngưỡng mộ ông cô con gái ngoan thật đấy.”
“Ai chứ. Hơn hẳn con cháu chúng cả trăm . Ba năm nay nhận một lá thư nhà nào.”
Vì , họ đặc biệt ghen tị khi thấy tháng nào Ninh Hãn Hải cũng thư nhà.
Ninh Hãn Hải bình thường tiết kiệm. Ông đồ ăn thức uống, nên phần lớn đồ nhà gửi lên ông đều chia cho , giúp họ vượt qua thời kỳ khó khăn nhất.
“Thôi nhắc nữa, ăn nhanh lên, tối còn kiểm tra phòng.”
Nghe , lập tức tăng tốc độ, ăn uống no nê vội vã giải tán. Trước khi , Ninh Hãn Hải còn dúi cho mỗi một ít kẹo bánh quy.
Mùng một Tết, Ninh Hãn Hải đến chúc Tết tràng trưởng Lục, mang theo một món quà: “Đây là con gái chuẩn . Nó cảm ơn bữa cơm hôm của tràng trưởng Lục.”
“Đồng chí Ninh Yên khách khí quá.” Tràng trưởng Lục vẫn nhớ cô gái lanh lợi, thông minh và cả đồng chí Nghiêm Lẫm cùng cô hôm đó.
Có nhiều đến chúc Tết nhà tràng trưởng Lục, Ninh Hãn Hải ở lâu. Tràng trưởng Lục nhận quà nhưng cũng để tâm lắm.
Đến tối, vợ ông mở gói quà thì vô cùng kinh ngạc: “Ông Lục, ai tặng đây? Thời buổi mà còn kiếm mấy thứ , dạng .”
Tràng trưởng Lục đang lách, đầu thì cũng sững sờ. Có bốn món quà: một tấm vải sợi tổng hợp trắng như tuyết, một tấm vải nỉ màu xám, một hũ mạch nha và một gói kẹo sữa.
Ông là hàng, loại vải chất liệu mỹ, sờ thích: “Đây là hàng Thượng Hải, thường kiếm .”
Ông chữ gói hàng: “Là Ninh Yên gửi.”
Vợ ông Lục ngẩn một lúc, chậm ba nhịp mới phản ứng : “Ninh Yên? Con gái của Ninh Hãn Hải á?”
Bà nhớ đó là một cô bé xinh , mồm mép lanh lợi, khí chất hơn .
Tràng trưởng Lục khẽ gật đầu: “, là cô .”
Thư Sách
Vợ ông Lục cầm tấm vải sợi tổng hợp lên ngắm nghía. Tấm vải còn hơn hàng bình thường nhiều, chắc là hàng thượng hạng trong truyền thuyết.
“Con bé đó bản lĩnh ?”
Tràng trưởng Lục suy nghĩ một lát, hạ giọng: “Con bé giờ là xưởng trưởng của một xưởng đường, trướng là vợ quân nhân, hơn một trăm đấy.”