Xuyên Thành Em Gái Thiên Kim Giả Của Đại Lão - Chương 30
Cập nhật lúc: 2024-10-21 22:37:58
Lượt xem: 44
Cố Dạng nhớ rõ, trong tiểu thuyết gốc, Nguyễn Sở bị trầm cảm nặng còn bị Nguyễn Yên kích thích khiến cô ấy có suy nghĩ dại dột.
Sở dĩ Nguyễn Yên làm như vậy, là bởi vì ông cụ Nguyễn để lại tất cả tài sản cho Nguyễn Sở.
Có lẽ người khác nhìn không ra, nhưng Cố Dạng lại nhìn ra, hiện tại nhìn Nguyễn Sở có lẽ chỉ là trầm cảm u sầu nhẹ, nhưng trên thực tế đã ở mức độ trầm cảm u sầu* nặng. Cô ấy đang gặp áp lực nhưng lại không muốn ông cụ Nguyễn lo lắng nên vẫn luôn cố gắng kiềm chế.
*Trầm cảm u sầu: (Melancholia) khiến con người dần trở nên mất toàn bộ hứng thú trong tất cả mọi hoạt động trong đời sống, luôn trong trạng thái u uất, mất mát, tuyệt vọng. Trạng thái kéo dài có thể dẫn đến nguy cơ tự sát rất cao nên cần nhanh chóng phát hiện và can thiệp càng sớm càng tốt.
Đây cũng chính là lý do, vì sao trong tiểu thuyết gốc ông cụ Nguyễn vừa mất thì bệnh trầm cảm của Nguyễn Sở lại trở nặng đến mức dùng thuốc cũng không có tác dụng.
Trong lòng Cố Dạng khẽ thở dài.
Cô xuyên sách, tội lỗi nguyên chủ gây ra đều do cô gánh chịu. Nếu như nguyên nhân khiến Nguyễn Sở mắc bệnh trầm cảm cũng có lỗi của nguyên chủ thì cô cũng phải giúp một tay.
Chẳng qua quan hệ của nguyên chủ và Nguyễn Sở rất tệ cho nên cô cũng không thể OOC* quá.
*OOC: Dùng để chỉ một nhân vật nào đó trong truyện có hành xử mất khống chế, tính cách nhân vật khác hẳn với tính cách vốn có, không giống như bình thường.
Nhìn thấy Nguyễn Sở đang ngồi ở bàn uống trà, Cố Dạng có một suy nghĩ táo bạo, cô đi qua đi ngồi xuống đối diện cô ấy, tự mình rót một ly trà, khẽ nhấp một ngụm, học theo dáng vẻ trà xanh của nguyên chủ, cười nói: [Thật là hâm mộ với chị họ, có ông ngoại chỉ dạy cho kỹ năng pha trà, chỉ có điều mùi vị này cũng không kém hơn trà em pha đâu.]
Bàn tay đang cầm chén trà của Nguyễn Sở siết chặt, lạnh lùng nhìn về phía Cố Dạng ngồi ở đối diện, mỉa mai: [Kỹ năng pha [trà*[ của cô cũng không tệ.]
Không phải là kỹ năng pha trà kia.
[*Trà[ ở đây chỉ [Trà xanh[
Lúc này cùng ông cụ Nguyễn vừa nói chuyện riêng với Cố Căng ở trong thư phòng đi ra thì nghe thấy cuộc đối thoại giữa Cố Dạng và Nguyễn Sở, ánh mắt ông cụ Nguyễn nhìn về phía Cố Dạng càng thêm chán ghét.
Ông cụ Nguyễn sợ Cố Dạng sẽ bắt nạt Nguyễn Sở, bèn dẫn Cố Căng ngồi xuống cạnh Nguyễn Sở, nhìn Cố Dạng hừ lạnh một tiếng: [Khẩu khí lớn thật! Tôi cũng muốn xem kỹ năng pha trà của cô tốt thế nào, tiện tay pha mà cũng có thể so sánh được với tiểu Sở!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-thien-kim-gia-cua-dai-lao/chuong-30.html.]
Ông cụ Nguyễn đúng là rất bao che cho người mình.
Cố Căng cũng lười nhác nhấc mí mắt lên giống như là đang xem trò hay.
Cố Dạng không ngại việc có nhiều thêm hai người, chẳng qua, không phải ai cũng có thể xem cô pha trà.
[Nếu như kỹ năng pha trà của cháu tốt hơn chị họ thì sao?] Cố Dạng chớp mắt.
Vẻ mặt ông cụ Nguyễn khó tả giống như nghe được câu chuyện cười: [Ăn nói hàm hồ! Từ nhỏ tiểu Sở đã được tôi chỉ dạy, kỹ năng pha trà cũng được rất nhiều đại sư trong giới khen không dứt, các thiên kim tiểu thư hào môn ở Cẩm Thành không một ai có thể so sánh được với tiểu Sở, chỉ bằng một người như cô mà cũng đòi so sánh với tiểu Sở nhà tôi sao?]
Khóe miệng Cố Dạng giật giật, không nghĩ tới ông cụ còn rất tự luyến.
[Cháu chỉ nói là lỡ đâu, ông ngoại, thi đấu thì cũng nên có giải thưởng chứ?] Cố Dạng chớp chớp đôi mắt, thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ ôn nhu ngoan ngoãn như trước.
Ông cụ Nguyễn hừ lạnh: [Nếu kỹ năng pha trà của cô lợi hại hơn Tiểu Sở, tôi sẽ tặng cho cô bộ đồ uống trà làm bằng gốm Tử Sa* mà tôi vẫn luôn coi như bảo bối!]
*Bộ đồ uống trà làm bằng gốm Tử Sa: Ấm tử sa bắt nguồn từ Trung quốc, được khởi nguồn bởi vùng nguyên liệu của huyện Nghi Hưng tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, nó xuất hiện trong các lớp trầm tích sa thạch được khai thác để làm gốm sứ. Đây là loại ấm được sản xuất từ đất tử sa, với nhiều loại màu tương tự nhau có những màu nâu tối và nghiêng về đỏ, vàng tím, đen hay xanh lục, do tùy từng loại đất khai thác được.
Cố Dạng biết bộ đồ uống trà làm bằng gốm Tử Sa ở trong miệng ông cụ không chỉ là đồ cổ mà còn là bộ đồ uống trà mà ông cụ luôn nâng niu coi như báu vật, cô nhắc nhở: [Ông ngoại, hay là ông đổi giải thưởng thành tiền mặt đi?]
Đều là người yêu trà, cô biết rõ bộ đồ uống trà này rất có ý nghĩa với ông cụ. Nhưng cũng là người yêu trà, bộ đồ uống này có cám dỗ rất lớn đối với cô.
Nếu thật sự rơi vào trong tay cô, cô cũng không chắc chắn mình có cam lòng từ bỏ nó hay không đâu.
[Không cần!] Ông cụ Nguyễn là người yêu trà, dùng cả đời để thưởng trà, trình độ thưởng trà cũng rất cao, rất tự tin đối với trình độ pha trà của cháu gái do đích thân ông cụ dạy: [Nhưng mà, đây là đánh cuộc, nếu kỹ năng pha trà của cô không bằng tiểu Sở thì cô cũng phải trả giá. Tôi không cần gì hết, chỉ cần cô nói lời xin lỗi với tiểu Sở.]
Ông cụ Nguyễn vẫn ghi nhớ chuyện cũ.
[Được.] Cố Dạng sảng khoái đồng ý, sau đó nhìn về phía Cố Căng, nhếch mày nói: [Chị, chị có muốn đánh cuộc không? Nếu em thua thì mỗi ngày em đều đàn dương cầm cho chị nghe.]