Xuyên Thành Em Gái Thiên Kim Giả Của Đại Lão - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-10-17 19:50:31
Lượt xem: 37
Trong một con hẻm nhỏ vắng người ở phía bên kia đường, Phong Quyết bị một đám người bao vây.
[Tiểu tử, mày dám từ chối đại tiểu thư nhà tao, chán sống rồi à?]
[Anh Long, nói nhiều với nó làm gì, chúng ta cứ dạy cho tiểu tử này một bài học trước rồi bắt nó về hầu hạ đại tiểu thư!]
Phong Quyết bị bao vây ở giữa, cúi đầu xuống, mái tóc rũ xuống che khuất đôi mắt, đáy mắt lóe lên sự lạnh lẽo.
[Tiểu thư của mấy người là ai mà cũng dám động vào người của tôi hả?]
Giọng nói vô cùng dịu dàng xen lẫn chút ý cười.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn, chỉ thấy một tiểu mỹ nhân dáng người mảnh khảnh, yếu đuối đang đứng đó.
[Cô là ai?]
[Tên nhóc này là người tiểu thư bọn tao nhìn trúng, tiểu nha đầu, tốt nhất là đừng lo chuyện bao đồng.] Anh Long cười lạnh.
[Anh Long, nha đầu này lớn lên không tệ nha!] Một tên trong số đó híp mắt nhìn Cố Dạng vươn tay ra muốn chạm vào cô.
Ánh mắt Phong Quyết nhìn người đàn ông đó bỗng chốc lạnh lùng như thể nhìn một người chết, bầu không khí xung quanh lập tức trở nên đáng sợ, như thể có một con thú đang phát điên.
Nhưng còn chưa chờ anh ra tay, Cố Dạng đã vật người đàn ông đó qua vai ném xuống đất, đồng thời còn giẫm mạnh lên ngón tay của tên đó.
[A...] Ngón tay truyền đến cơn đau thấu trời, người đàn ông đau đến mức hét lên.
Tiếng hét thê thảm này cũng khiến những người đàn ông khác thu lại vẻ mặt hóng hớt, nhao nhao vây lấy Cố Dạng.
Vài phút sau, đám người anh Long đều nằm sõng soài trên mặt đất, ôm lấy bàn tay đau đớn hét lên.
Cố Dạng liếc nhìn bọn họ, đúng là một lũ rác rưởi!
Trước khi xuyên sách, cô cũng từng là thiên kim hào môn danh tiếng, mặc dù bên người có rất nhiều vệ sĩ nhưng vì để có năng lực tự bảo vệ bản thân mà gia tộc vẫn ném cô vào bộ đội đặc chủng huấn luyện hơn một năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-thien-kim-gia-cua-dai-lao/chuong-14.html.]
Khi đó cô kêu than mệt mỏi, bày đủ trò hòng thoát khỏi đó, nhưng sau đó mới phát hiện ra, biết võ sự bớt được rất nhiều chuyện, gặp phải những chuyện ngứa mắt có thể lập tức ra tay.
Phong Quyết sững sờ nhìn về phía Cố Dạng, thấy cô đi qua đây, bỗng trở nên ngoan ngoãn như thể con thú được vỗ về, giọng nói mềm mại trong trẻo: [Chị, chị không sao chứ?]
Cố Dạng nhón chân vươn tay xoa đầu anh, mỉm cười dịu dàng nói: [Không sao, chị sẽ bảo vệ em.]
Phong Quyết yên lặng nhìn Cố Dạng, dường như đáy mắt có gì đó đang dâng trào.
Đúng lúc này, xe cảnh sát đi tới, cảnh sát vừa nhìn đám người nằm ngổn ngang trên mặt đất kêu đau vừa nhìn về phía Cố Dạng và Phong Quyết đang đứng đó, sững sờ hỏi: [Ai báo cảnh sát thế?]
Cố Dạng chỉ về phía đám người đang nằm dưới đất, yếu ớt nói: [Chú cảnh sát, là cháu báo. Bọn họ cố tình gây sự, tự tiện vây đánh người khác.]
Đám người nằm trên mặt đất: [???]
Mẹ kiếp! Cô ta là ma quỷ à?! Lại còn báo cảnh sát nữa! Bọn tôi vây đánh hai người? Ai đánh ai còn chưa rõ sao?
Mấy viên cảnh sát nghe vậy cũng có chút nghi ngờ, nhưng khi nhìn sang Cố Dạng mỏng manh yếu ớt và Phong Quyết gầy gò ốm yếu lại cảm thấy bọn họ giống nạn nhân hơn.
Sau đó họ lại nhìn về phía mấy tên đàn ông cao to đang nằm dưới đất, sau khi nhìn rõ, sắc mặt họ lập tức thay đổi: [Lại là mấy người! Vừa mới được thả ra khỏi trại tạm giam lại đi bắt nạt người khác!]
Cố Dạng chẹp miệng, còn có tiền án cơ đấy.
Đám người anh Long hoảng hốt, chỉ về phía Cố Dạng: [Không phải chứ, mấy người không nhìn thấy bọn tôi đều nằm dưới đất sao? Là cô ta cố ý gây sự đánh bọn tôi!]
Mấy cảnh sát hết nhìn Cố Dạng mỏng manh yếu đuối khiến người khác có cảm giác muốn che chở thì lại càng khinh thường nhìn đám người anh Long: [Anh nói cô bé này đánh mấy người sao?]
Nói là thiếu niên gầy gò kia nghe còn đáng tin hơn.
Mấy người anh Long: [...]
[Dù bọn họ đánh các người, đó cũng là phòng vệ chính đáng.] Một cảnh sát nói đúng trọng tâm.
[Đúng! Cháu có chứng cứ!] Cố Dạng lấy điện thoại ra mở phần ghi âm, chính là đoạn đối thoại vừa nãy mà cô nghe được ở đầu hẻm.