Cố Căng nghe xong những lời này chỉ nhướn mày, vẫn giữ nguyên tư thế lười biếng tựa vào ghế ở bàn chính, chẳng có một chút động tác ngồi dậy nào.
Cô liếc nhìn mấy người Hứa Huyên Nghiên và Tề Yên, vẻ mặt không một chút kiêu ngạo, nhưng lời nói đầy sự khinh miệt: "Tiệc tối nhà họ Đường, từ bao giờ đến lượt lũ chó các người sủa?"
"Cố Căng, cô mắng ai là chó hả? Cô có biết tôi là ai không?" Tề Yên tức giận đến nỗi trợn tròn mắt, không ngờ Cố Căng không những không hối cải mà còn kiêu ngạo như vậy, đã thế còn công kích bọn họ.
Cố Căng: "Ồ? Cô là chó nhà ai hả?"
"Ở nhà họ Tề tôi là..." Tề Yên nói được nửa chừng thì Hứa Huyên Nghiên đứng bên cạnh kéo cô ta lại vì cảm thấy mất mặt. Cô ta mới nhớ ra câu hỏi lúc nãy, trong nháy mắt liền tức giận nói: "Cố Căng, cô đừng có ức h.i.ế.p người quá đáng! Đây không phải chỗ để một đứa nhà quê như cô ngang ngược!"
Hứa Huyên Nghiên sắc mặt khó coi, cô ta gọi bảo vệ nhà họ Đường đến rồi chỉ vào Cố Căng: "Bảo vệ, đuổi cái con nhà quê không biết phép tắc, phá hoại bữa tiệc của ông cụ Đường này ra ngoài. Cô ta cũng xứng ngồi bàn chính sao?"
"Vâng, cô Hứa." Bảo vệ biết cô Hứa này là khách quen của nhà họ Đường, còn có quan hệ rất tốt với cô cả nhà họ Đường.
"Cô Cố Căng, đây không phải chỗ cô nên ngồi, xin mời cô rời đi. Nếu không chúng tôi chỉ có thể mời cô ra ngoài." Trong mắt bảo vệ cũng đầy vẻ khinh miệt, thật không hiểu sao nhà họ Cố lại để một kẻ nhà quê từ nông thôn đến tham dự bữa tiệc tối cao cấp như thế này.
Cố Căng lấy một tấm thiệp mạ vàng từ trong chiếc túi mà Nguyễn Tuyết Linh phối cho cô, đập xuống bàn: "Đây vốn là vị trí dành cho tôi. Đuổi khách quý đi, đây là cách tiếp đãi khách của nhà họ Đường mấy người sao?"
Ban đầu cô đã từ chối tấm thiệp mời mà ông cụ Đường gửi tặng, nhưng sau đó đổi ý đến dự tiệc, ông cụ Đường lại cho người đến đưa cô tấm thiệp.
Bảo vệ nhìn thấy tấm thiệp mời mạ vàng thì đột nhiên dừng lại, có chút do dự nhìn về phía Hứa Huyên Nghiên.
Mặc dù anh ta không phải người phụ trách kiểm tra thiệp mời, nhưng cũng có nghe người ta nói, khách quý được lão gia mời đến dự tiệc tối nay đều cầm tấm thiệp mạ vàng, khác với các vị khách khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-thien-kim-gia-cua-dai-lao/chuong-123-co-cang-dung-thiep-moi-gia-de-ra-ve.html.]
Những người xung quanh cũng đều bị động tác rút thiệp mời mạ vàng của Cố Căng làm cho kinh ngạc.
"Đứa con nhà quê Cố Căng đó lại có thiệp mời mạ vàng? Trông cũng có vẻ giống thật."
"Ai biết nó có phải thật không, dù sao thì thiệp mời mạ vàng cũng tìm được không ít trên mạng. Chứ người bề dưới mới mười mấy tuổi như cô ta làm sao có tư cách ngồi ở bàn chính?"
"Như vậy xem ra, Cố Căng cũng quá to gan rồi đấy, lại dám dùng thiệp mời giả để ra vẻ..."
Đám quần chúng ăn dưa bên cạnh bàn tán rất sôi nổi, đều mỉa mai chế giễu Cố Căng.
Cố Dạng và nhóm nhân vật phụ phản diện cũng đang ăn dưa.
Chỉ có Phó Minh Tu là tâm hồn đang treo ngược trên cành cây. Anh ta nhìn Cố Dạng vài lần với vẻ mặt phức tạp, Dạng Dạng thích mẫu người như thế nào, anh ta đều có thể cố gắng trở thành mẫu người mà cô thích, nhưng còn về việc nhỏ tuổi hơn cô một chút... Anh ta có cố gắng thế nào cũng không thể quay ngược thời gian được!
"Chậc chậc, cái con nhỏ Cố Căng đó thật buồn cười, cô ta nghĩ chỉ cần mua đại một tấm thiệp mời mạ vàng là có thể giả mạo khách quý của bữa tiệc nhà họ Đường được sao sao? Ha ha ha..." Chu Địch cười không khép được miệng.
Mạc Mạt cũng chế giễu nói: "Thiệp của khách quý đều do ông cụ Đường tự tay viết, ông cụ đó là nhà thư pháp nổi tiếng của nước Hoa, chữ của ông ấy đâu phải ai cũng có thể giả mạo được!"
Lục Mậu cũng nói với vẻ chê bai: "Cái con nhỏ Cố Căng đó thật là mất mặt mà, vẫn còn kém xa so với nữ thần Cố của chúng ta!"
Cố Dạng nghe những lời chế giễu không trùng lặp của nhóm nhân vật phụ phản diện xung quanh, liền tặc lưỡi khen ngợi, nhưng vẫn tốt bụng tiết lộ: "Tấm thiệp đó đúng là của ông cụ Đường đưa cho chị tớ."
Hơn nữa, thư pháp của đại lão cũng rất đỉnh, muốn mô phỏng chữ của ông cụ Đường cũng không phải không làm được.
(Kết thúc chương)