Phó Minh Tu bóp ngón tay cái, cố kìm nén cảm xúc xúc động, làm cho bản thân bình tĩnh lại rồi nhìn thẳng vào mắt Cố Dạng xác nhận: "Dạng Dạng, em thật sự không thích Tiết Đạc, không muốn xoay chuyển hôn ước đúng không? Hay là em đang tức giận mới nói ra? Nếu em muốn xoay chuyển, anh Minh Tu nhất định sẽ giúp em đạt được."
Lục Mậu đứng bên cạnh ngửa mặt che mắt.
Cái gì mà xoay với chả chuyển, cái tên cặn bã Tiết Đạc đó đâu xứng với nữ thần Cố? Anh Tu cũng chả biết nắm bắt cơ hội gì cả! Lúc này phải tận dụng mà hành động chứ!
Nhắc đến chuyện này xong, nhỡ đâu nữ thần Cố lại nhen nhóm tình cảm với Tiết Đạc thì sao?!
Chu Địch và Mạc Mạt nhìn nhau, vì đều là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn nên họ biết Phó Minh Tu thích Dạng Dạng, nhưng anh ta càng muốn Dạng Dạng được vui vẻ hơn.
Cố Dạng nghe những lời này, trong lòng thầm cảm thán, Phó Minh Tu thì cầm kịch bản tên đểu cáng với cô gái tương lai bị anh ta coi như thế thân, vậy mà đối với nguyên chủ, anh ta lại đang diễn vai "nam phụ si tình âm thầm bảo vệ nữ chính" chính hiệu.
Tuy nhiên cô không phải nữ chính, càng không cần kiểu nam phụ si tình âm thầm bảo vệ này.
Cố Dạng nghiêm túc nói: "Em không thích. Trước kia còn nhỏ không hiểu, giờ thì em rất chắc chắn, Tiết Đạc không phải mẫu người em thích."
Lục Mậu liếc Phó Minh Tu, vội hỏi: "Nữ thần thích mẫu người thế nào?"
Phó Minh Tu cũng thoáng có chút mong đợi nhìn Cố Dạng.
Chu Địch và Mạc Mạt cũng tò mò nhìn Cố Dạng, mặc dù bọn họ là bạn thân của Dạng Dạng nhưng vẫn luôn nghĩ cô thích Tiết Đạc, nên chưa từng hỏi Dạng Dạng thích mẫu bạn trai nào.
Cố Dạng liền muốn nhân cơ hội này để Phó Minh Tu từ bỏ hy vọng với cô, nên xoa cằm, nghiêm túc nói hươu nói vượn: "Tớ thích người nhỏ tuổi hơn tớ một chút, đẹp trai nè, ngoan ngoãn nè, và cả nghe lời nữa."
Theo hiệu ứng Rosenthal*, truyền đạt kỳ vọng tích cực cho một người sẽ khiến họ tiến bộ và phát triển nhanh hơn. Trong tình yêu, cho người ta hy vọng chỉ khiến đối phương càng lún càng sâu. Vì vậy nếu không thích, thì đừng để đối phương thấy hy vọng ngay từ đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-thien-kim-gia-cua-dai-lao/chuong-122-co-dang-thich-may-em-cun-con.html.]
*Hiệu ứng tâm lý Rosenthal: là hiện tượng kỳ vọng của người khác đối với một người, hay thành tích của người đó.
Phó Minh Tu lớn hơn cô ba tuổi, ngay điều kiện đầu tiên cô đã loại Phó Minh Tu, hoàn toàn chặt đứt hy vọng của anh ta.
Hơn nữa, yêu đương có gì hay? Đợi khi cô lại thành nữ tỷ phú, cô sẽ nuôi em "cún con"* biết nghe lời!
*Cún con: ( 小奶狗) là chàng trai thích lái máy bay, yêu chị gái hơn tuổi mình, thích làm nũng, ân cần, chu đáo, bám người yêu và trung thành như một thú cưng.
Phó Minh Tu nhìn cô gái trước mặt đang hào hứng nói về mẫu người lý tưởng gì đó, cả người anh ta hơi ngây ra.
Mấy người khác cũng hơi sửng sốt.
Chu Địch nhìn Cố Dạng với vẻ mặt phức tạp, khó tin: "Dạng Dạng, ý của cậu là cậu thích mấy em "cún con" à?"
Bọn họ cứ tưởng một cô gái dịu dàng, mềm mại như Dạng Dạng sẽ khá thích mấy chàng trai lớn tuổi hơn mình, có chút mạnh mẽ hơn và có thể bảo vệ mình.
Phó Minh Tu sau khi hoàn hồn, tim như thể bị đ.â.m một nhát, trong đầu đều là: Nhỏ tuổi hơn em, nhỏ tuổi hơn em...
Bên kia, Hứa Huyên Nghiên lắc nhẹ ly rượu, dưới ánh đèn, rượu vang phản chiếu màu đỏ như viên hồng ngọc.
Cô ta hơi ngẩng đầu, ánh mắt khinh miệt nhìn Cố Căng: "Tôi cứ tưởng là ai mà vô phép đến thế, dám ngồi vào bàn chính, hóa ra là thiên kim thật nhà họ Cố lớn lên ở trại mồ côi vùng nông thôn."
Thiên kim nhà họ Tề - Tề Yên đứng bên cạnh Hứa Huyên Nghiên cười lạnh: "Đúng là gái nhà quê mới lên, cứ tưởng bữa tiệc của hội nhà giàu giống như bữa tiệc nhỏ ở nông thôn nhà các cô chắc mà muốn ngồi đâu thì ngồi? Đây là bàn chính, là dành cho những nhân vật quan trọng hoặc người bề trên, hôm nay kể cả là bố mẹ cô cũng không đủ tư cách ngồi bàn này, nếu là ông nội hay ông ngoại cô đến thì ngược lại còn có thể. Cố Căng, cô không phải là nhân vật quan trọng, cũng chẳng phải là người bề trên của gia đình danh giá, cô xứng để ngồi bàn này à?"
(Kết thúc chương)