Thật , ở kiếp của cô, những năm 80 là cơ hội. Hồng Kông "Thành phố Điện tử", cũng ý định chip.
Đáng tiếc, vì đủ loại lý do, Hồng Kông nắm bắt cơ hội ngàn năm một , chắp tay nhường thị trường béo bở đó.
Anh B tuyệt vọng. Anh B suy sụp. Anh B điên!
Vẻ mặt lạnh lùng cũng giữ nổi nữa. Toàn gặp hạng gì thế ?
"Tại cô mấy thứ ít đến như ?"
" học máy tính, dự án máy quang khắc của Nhật Bản đang rầm rộ lắm, hứng thú." Cố Vân Khê vẫn giữ vững hình tượng học bá "tiền nhiều, tùy hứng": "Rốt cuộc ông lo ?"
"Không lo ." Cái giọng điệu buông xuôi cũng hết nổi.
Cố Vân Khê ha hả, cũng gì thêm, ung dung thong thả ăn bữa sáng.
Chị Triệu đúng lúc bưng đồ ăn tới: "Tiểu Khê, hủ tiếu xào cô đây."
"Cảm ơn chị."
Tưởng Quảng Xương im lặng cô gái thiên tài mắt, vẻ mặt phức tạp khôn tả.
"Cố Vân Khê, mấy thứ cô đều là sản phẩm công nghệ cao nước ngoài phong tỏa, hàng thương mại. Đừng là xuất khẩu, căn bản thể nào kiếm ..."
Cố Vân Khê nghiêm mặt học theo lời B: "Ông chủ của , chỉ cần cô Cố thứ gì, ông đều thể giúp cô lo ."
Cô trả nguyên văn thiếu một chữ.
Tưởng Quảng Xương xoa trán, chịu thua. Thua, thua ! Thế giới của thiên tài, phàm hiểu nổi.
Mặt B như tát sưng lên, tim thấy mệt quá. "Máy quang khắc... cần thời gian suy nghĩ một chút."
Cố Vân Khê ăn xong bữa sáng, tao nhã lau miệng, dậy: "Hai vị cứ từ từ suy nghĩ. Còn , thiếu tiền, cũng thiếu mấy cái phần mềm kỹ thuật đó. , dùng thứ thích để đổi."
Cô đảo khách thành chủ, nắm chắc nhịp độ cuộc chơi.
"Chị Triệu, thôi. Chúng tìm hỏi xem 'hàng tồn kho' (xe thanh lý) ? À, đúng , bảo vệ sĩ của , 24 giờ cảnh giác cao độ."
Anh B theo bóng lưng cô gái rời , khỏi nhíu mày: "Có cô gì ? Không chỉ mang theo bảo mẫu, mà còn dẫn theo bao nhiêu vệ sĩ nữa."
Tưởng Quảng Xương trong lòng thấy kỳ lạ, nên lời, chỉ là cảm giác lắm. Cô cố ý mang theo vệ sĩ là thuận miệng , là thâm ý gì khác?
Thư Sách
"Chắc đến mức đó . Cô thông minh thì cũng là phàm, chỉ là tính tình cẩn thận chút thôi."
"Ông thật sự định lo cái máy... gì đó ?"
" về xin chỉ thị." Anh B cũng thể tự quyết .
Vừa khỏi tầm mắt của hai họ, chị Triệu liền chút hưng phấn hỏi: "Tiểu Khê, bọn họ thật sự lo siêu máy tính ?"
Chị vốn là vô cùng điềm tĩnh, mà cũng hưng phấn thế , đủ thấy siêu máy tính quan trọng đến mức nào.
Trong nước cũng siêu máy tính tự nghiên cứu phát triển, nhưng nhiều, tính năng cũng bằng nước ngoài.
Hơn nữa, ai chê nhiều siêu máy tính chứ? Bao nhiêu đơn vị nghiên cứu khoa học, bao nhiêu bộ phận kỹ thuật, đều cần nó cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-hoc-ba-trong-van-nien-dai/chuong-259259.html.]
là "ruồi nhiều mà mật ít".
Mấu chốt là, nếu thể lấy siêu máy tính của nước ngoài về, thể mang nghiên cứu.
Cố Vân Khê coi trọng máy quang khắc hơn. Cô còn từng thấy nó bao giờ.
"Trong 'Tư bản luận' một đoạn thế : Khi lợi nhuận đạt 10%, bọn họ sẽ rục rịch; khi lợi nhuận đạt 50%, bọn họ sẽ mạo hiểm; khi lợi nhuận đạt 100%, bọn họ dám chà đạp lên luật pháp đời; khi lợi nhuận đạt 300%, bọn họ dám phạm cả tội treo cổ." (Chú thích 1)
"Mồi câu thả, còn câu cá , em cũng ." Chuyện nên cô đều , chuyện nên cũng .
Chị Triệu khâm phục khả năng tùy cơ ứng biến của cô: "Làm thế nào mà em nghĩ ?"
Nhiệm vụ giao cho cô chỉ là kéo dài thời gian, thăm dò một ít thông tin hữu dụng.
Cố Vân Khê ha hả: "Em chỉ là linh cơ chợt động, c.h.é.m gió bừa thôi."
Thành công thì nhất, thành công cũng đành chịu. lỡ như thành công thì ?
Chị Triệu chút hoài nghi: "Mấy kẻ liều mạng bản lĩnh đó thật ?"
Cố Vân Khê mà , cô chỉ phụ trách thả mồi câu thôi.
"Khó lắm. 'Mèo đường của mèo, ch.ó đường của chó'. Mỗi tầng lớp đều mánh khóe riêng. Có những việc quan lớn xong, nhưng tiểu nhân vật ai đến ."
Khi Hoắc Vân Sơn "kịch bản" cô bịa tại chỗ, im lặng lâu. Cô quá dám nghĩ! Cũng quá dám !
Cái pha "bẻ lái" kỳ quái đúng là một chiêu bất ngờ. Nó quá hoang đường, nhưng hé lộ ... một tia kỳ diệu. Ừm, bản cô chính là một con kỳ diệu.
Xem kế hoạch của cũng điều chỉnh tương ứng. đó, hỏi cho rõ.
"Trong mắt em, máy quang khắc quan trọng hơn đúng ?"
Cố Vân Khê đang gặm táo, đột ngột ngẩng đầu: "Sao ?"
"Với tính cách của em, em sẽ đem chuyện quan trọng nhất ." Không thể , Hoắc Vân Sơn quan sát tỉ mỉ, hiểu cô.
Lần , đến lượt Cố Vân Khê im lặng.
Hoắc Vân Sơn dùng ánh mắt kỳ quái đó cô: "Em... một bản báo cáo liên quan . Viết cho tử tế , sẽ trình lên ."
Trực giác mách bảo , việc vô cùng quan trọng.
Nói thế nào nhỉ, Cố Vân Khê là tầm xa, ánh mắt độc đáo, về phương diện kỹ thuật càng lối riêng. Mặc dù cô là " kiến thức thông thường", nhưng hai điều hề mâu thuẫn.
Cố Vân Khê: ...
Cho nên, cô tự "hố" nữa ?
Thôi, cô cũng hy vọng đất nước vài chục năm "bóp cổ". Cảm giác đó tệ lắm.
Chip di động là chuyện nhỏ, nhưng chip dùng cho vũ khí tác chiến mà khống chế, đó mới là đại sự.
Cô nhớ năm 2007, khi hai nước xảy xung đột, radar của một bên " " hỏng. Kiểm tra xong mới phát hiện là do "cửa " (backdoor) trong chip radar gây . Vài năm , máy ly tâm hạt nhân của Iran cũng "đúng lúc" hỏng. (Chú thích 2)
"Cửa " trong chip là thể điều khiển từ xa, điều thật sự đáng sợ.
Cô , chỉ bằng sức của một cô, thể đổi đại cục.
nếu thể cho cấp ý thức tầm quan trọng của máy quang khắc từ sớm, bố trí kế hoạch , chừng thể đổi vận mệnh định.