Thư Sách
Là Tưởng Quảng Xương. Ông đang một ở vị trí cạnh cửa sổ, vẫy tay lia lịa về phía cô.
Cố Vân Khê tới, mỉm ngọt ngào chào hỏi: "Chào buổi sáng, ông Tưởng. Ông ngủ ngon ? Quầng thâm mắt nặng quá kìa."
Tưởng Quảng Xương im lặng. Ông cả đêm ngủ , nên khi thấy vẻ mặt rạng rỡ của Cố Vân Khê, ông thấy thật chói mắt.
Ông liếc qua chị Triệu: "Vị là?"
"Bảo mẫu của ." Cố Vân Khê thoải mái xuống đối diện ông , hiệu cho chị Triệu lấy đồ ăn thích.
Tưởng Quảng Xương cô gái vẻ thản nhiên như chuyện gì, khẽ híp mắt: "Tối qua cô hung dữ ?"
"Hung lắm ? Chắc lúc đó ngủ mơ màng, nhớ gì." Cố Vân Khê mắt thèm chớp, cúi đầu húp một ngụm cháo. "Sau , cứ quá 10 giờ tối thì đừng gọi cho nữa. Cháo ngon đấy chứ."
Tưởng Quảng Xương từng thấy ai ngang ngược mà lý lẽ hùng hồn như , cứ như thể sai bao giờ là cô .
"Thôi bỏ . hẹn , vẫn chỗ cũ, 8 giờ tối nay."
Lời còn dứt, ông thấy Cố Vân Khê dùng ánh mắt kỳ quái . Ông thấy chột : "Sao ? Mặt dính gì ?"
"Đàn ông hư hỏng đều thích đến câu lạc bộ đêm chơi ?"
Tưởng Quảng Xương: ... Gì cơ? Ông lầm chứ? Đàn ông hư hỏng? Ông chắc chắn cô đang mỉa mai , mà còn bằng chứng!
Ông cố nặn một nụ : "Cô hiểu lầm , đó là câu lạc bộ đêm đàng hoàng, chỉ ca hát nhảy múa, thư giãn tinh thần thôi. Khách nữ còn nhiều hơn khách nam chứ."
Cố Vân Khê ha hả, cô chỉ thích bộ dạng ông tức xì khói mà gì . " . Bẩn lắm."
Cô cứ một mực kêu bẩn, khiến Tưởng Quảng Xương tức sôi máu. Quá đáng mà!
Cố Vân Khê còn châm thêm: "Ai đàng hoàng mà bàn chuyện lúc tối muộn chứ? Hẹn 12 giờ trưa , mời ông đến nhà hàng Trung Quốc ăn cơm, tiện thể bàn xong chuyện luôn."
"Người thích lộ diện ban ngày..." Tưởng Quảng Xương nhận nhịp độ cuộc chuyện Cố Vân Khê khống chế, cô dắt mũi .
"Là chuột cống dám thấy ánh sáng ?" Cố Vân Khê bĩu môi, thản nhiên liếc vị khách mặc đồ đen ở bàn bên . " nghi ngờ ông đang lừa . Ông thấy nhỏ tuổi dễ gạt ?"
" thì lợi gì?" Tưởng Quảng Xương tức quá mà .
"Ăn tiền cả hai đầu ?" Cố Vân Khê bừa một cách vô trách nhiệm. "Tóm quan tâm. Hoặc là đến khách sạn chuyện, hoặc là, dẹp luôn."
" nhớ ông từng , giới nhà giàu thích bộ hệ thống . Dễ thôi. Ở khách sạn Ngũ Hồ bao nhiêu ông chủ lớn, chắc chắn hàng. giao dịch trực tiếp với họ luôn cho ."
Tưởng Quảng Xương trợn mắt há mồm. Còn thể ? Đầu óc cô nhạy bén thật. Đây là lý do cô đồng ý đến Thâm Quyến một cách nhanh gọn ?
"Cô lẽ , b·uôn l·ậu là ngành độc quyền, chỉ thể bằng con đường , những đường khác đều ."
Cố Vân Khê chống cằm suy tư. Ngay lúc Tưởng Quảng Xương nghĩ rằng cô sắp thỏa hiệp, cô bỗng nhiên ném một câu sét đánh:
"À, nghĩ ! Mấy xe nhập khẩu tịch thu , bên tư pháp chắc chắn . Họ thể xử lý đống đó ? Vậy thể đến đó mua một chiếc xe thanh lý. Vừa quang minh chính đại, cần lo 'rửa' xe bẩn. Quyết định vui vẻ như ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-hoc-ba-trong-van-nien-dai/chuong-258258.html.]
Con ngươi Tưởng Quảng Xương co rút mạnh. Đây là não của học bá hàng đầu đấy ? Trong phút chốc, ông đối phó thế nào.
lúc , vị khách mặc đồ đen ở bàn bên bỗng nhiên bước tới: "Chào cô Cố Vân Khê. là B, là bạn của ông Tưởng. Có thể chuyện vài câu ?"
Cố Vân Khê hất cằm, vẻ tiểu thư kiêu căng: "Ngồi ."
Anh B là một gã mặt lạnh, cực ngầu, mặc một cây đen, toát khí chất âm u, chuyện cũng vẻ. "Ông chủ của , chỉ cần cô Cố thứ gì, ông đều thể lo cho cô."
"Cách cô cũng tệ, nhưng bên đó (bên tư pháp) cái gì cũng ."
Cố Vân Khê khựng , trong đầu lóe lên một ý nghĩ, lập tức tỉnh táo hẳn: "Cái gì cũng ?"
"Đều ." Anh B nhiều lời, nhưng khí thế mười phần.
Mắt Cố Vân Khê sáng lấp lánh: "Vậy một siêu máy tính, loại máy tính thể thực hiện hơn 10 triệu phép tính mỗi giây."
"Hả?" Biểu cảm của B cứng đờ, dám tin. Cô đang gì ? Sao là túi xách hàng hiệu, xe sang đồng hồ đắt tiền?
Loại siêu máy tính đa dùng trong quân sự và phòng thí nghiệm, là kỹ thuật cao tinh vi nghiêm cấm tuồn ngoài. Bọn họ mà kiếm ?
mới khoác lác xong, bảo từ chối thế nào đây?
Con nhóc quái thật! Đây là thứ bình thường ? nghĩ đến cô là một kỳ tài chuyên về máy tính, cũng thể hiểu .
"Cái ... cần thời gian tương đối lâu. Hay là cô đổi thứ khác ."
Cố Vân Khê nhân cơ hội "vặt lông cừu" ngược . Siêu máy tính là hàng khan hiếm trong nước, tiền cũng mua . Nếu tập đoàn b·uôn l·ậu lo , thì tiền thành vấn đề, cô !
"Không lo ?"
Anh B nghiến răng, con nhóc tính tình đáng ghét thật. "Đổi thứ khác."
Cố Vân Khê bình thản , như thể đang nhạo bất tài, điều B vô cùng bực bội.
"Để nghĩ xem nào." Cô trầm ngâm, thuận miệng : "Ừm, lấy máy quang khắc ."
Anh B: ...??? Gái gì?
Tưởng Quảng Xương dù là phóng viên kiến thức rộng, cũng từng đến thứ , nhịn hỏi: "Đó là cái gì?"
"Còn gọi là máy phơi sáng, dùng để chế tạo chip đấy." Cố Vân Khê tủm tỉm giải thích vài câu: "Anh B mà lo món , lập tức hai tay dâng kỹ thuật hack giám sát của lên."
Nói thật, thời đại ý thức tầm quan trọng của siêu máy tính, nhưng vẫn ý thức tầm quan trọng của chip. Trong nước coi trọng lĩnh vực , đợi đến khi nhận tầm quan trọng của nó thì khởi đầu quá muộn, bỏ xa .
Cho nên, vài thập niên "bóp cổ", đến nay vẫn tạo chip tinh vi.
Cô xem thử, thể lợi dụng sự chênh lệch thông tin để một bước, sắp đặt bố cục .