, điều đó nghĩa là ông cụ Tề coi trọng đứa cháu .
Tề Tĩnh học một trường đại học danh tiếng, cũng chu cấp đủ tiền sinh hoạt.
Tề Thiệu là ngoài cuộc tỉnh táo: “Trong mắt bố , con riêng cũng là cháu ruột của ông, là cháu đích tôn của nhà họ Tề. Nếu chọn giữa và nó với tính cách và cách việc của bố, ông chắc chắn sẽ chọn
Tề Tĩnh .”
Trình Nhất Tề càng nghĩ càng bực: “Đều là con cháu, cớ gì đặt nặng chuyện họ hàng như .”
Tề Thiệu thản nhiên hỏi : “Thử đặt vị trí đó xem, sẽ truyền gia nghiệp cho cháu ngoại, một đứa cháu ngoại ông bố dã tâm bừng bừng ai kìm kẹp nổi? Hay sẽ truyền cho đứa cháu nội ruột thịt tư chất tệ?”
Thư Sách
Trình Nhất Tề im lặng. Chuyện còn ? Chắc chắn là cháu nội ruột .
Chuyện họ hàng thật sự quan trọng ? Khi rơi trường hợp của , chẳng thể thốt lời .
Tề Thiệu nhấp chén , giây phút bỗng nhớ Cố Vân Khê da diết. Nhớ cô, vẫn là nhớ cô.
Cô mới là sống tiêu sái và thông suốt nhất. Tình , họ hàng, cô chẳng quan tâm điều gì. Cô chỉ một điểm: ai với , thì với đó, đơn giản như thôi.
Mà cùng lúc đó, Cố Vân Khê xe con con hẻm nhỏ, thu hút vô ánh mắt tò mò của hàng xóm.
Xe dừng cửa nhà, Cố Vân Khê vội vã đẩy cửa bước xuống, ở cửa gọi to: “Anh cả, ba, chị gái.”
Người đầu tiên lao là Cố Hải Ba. Anh thấy Cố Vân Khê thì sững cả : “Em gái, em gầy thế ? Bọn họ cho em ăn cơm ? Mau nhà, lấy đồ ăn cho em.”
Anh xót c.h.ế.t , em gái rời nhà vẫn còn mũm mĩm, giờ thì hết sạch, cằm nhọn hoắt.
Anh sang la lên với Cố Hải Triều chạy : “Anh cả, bảo em gái vẫn ? Thế mà là ?”
Cố Hải Triều cố tình bay từ Thâm Quyến về để đoàn tụ với các em, chút bất đắc dĩ: “Lần gặp em vẫn gầy thế . Tiểu Khê, em ăn uống tử tế ?”
“Hỏi mấy cái đó gì?” Cố Vân Thải dắt tay em gái, “Tiểu Khê, chị cho em món Phật nhảy tường, cá quế chiên xù, sườn xào chua ngọt, cá hầm dưa chua, món em thích ăn đấy.”
“Thích quá.” Cố Vân Khê những khác trong sân, Khương Nghị và Tề Tĩnh, khóe miệng bất giác giật giật.
Hai coi nhà là nhà ăn tập thể ?
Cô bỗng nhớ một chuyện, vội xe: “Chờ một chút.”
“Tiểu Duyệt, xuống xe .” Suýt nữa thì quên mất Hoắc Minh Duyệt.
Cô dắt một cô bé gầy gò từ trong xe , rạng rỡ giới thiệu:
“Đây là khách em mời, cũng là bạn em, Hoắc Minh Duyệt. Ông của em giúp em nhiều.”
Trước khi về cô gọi điện qua tình hình, nên chị em nhà họ Cố đều .
Cố Hải Triều, là cả, chủ động tỏ thiện: “Bạn của Tiểu Khê cũng là bạn của cả nhà . Chào mừng em đến chơi, Hoắc Minh Duyệt.”
Cố Vân Thải cũng đưa tay : “Chào mừng em, Minh Duyệt.”
Hoắc Minh Duyệt chỉ cúi đầu, phản ứng gì.
Mọi cũng để tâm, là em bệnh chứ vô lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-hoc-ba-trong-van-nien-dai/chuong-208208.html.]
“Vào nhà .”
Bốn chị em nhà họ Cố, cộng thêm Khương Nghị, Tề Tĩnh, Thi Vân Vân đến và Hoắc Minh Duyệt, tổng cộng tám quây quanh chiếc bàn vuông lớn, ăn uống no say.
Trong giây lát, chỉ còn thấy tiếng đũa bát va và tiếng nhai.
Cố Vân Khê nếm thử mỗi món một lượt, món nào cũng ngon tuyệt: “Chị ơi, tài nấu nướng của chị lên tay , nhất là món cá hầm dưa chua , ngon phát luôn. Em một bà chị thần tiên, tuyệt vời quá!”
Thi Vân Vân học thêm xong liền vội vã chạy tới: “A Thải thiên phú đặc biệt với nấu nướng, tay nghề so với cả ngự trù đấy.”
Nghe em gái và bạn khen ngợi hết lời, Cố Vân Thải nhịn : “Mọi thích là , dám so với ngự trù. Mình tự mà, chỉ là tay ngang, dựa sở thích nên mày mò chút thôi. Chưa xa, riêng khoản d.a.o thớt bằng mấy đầu bếp chuyên nghiệp , họ đều khổ luyện mấy chục năm mới .”
ăn ngấu nghiến, quét sạch đồ ăn nấu, cảm giác thành tựu thật sự quá hạnh phúc.
Cố Vân Khê ăn từng miếng lớn, thỉnh thoảng liếc sang Hoắc Minh Duyệt bên cạnh.
Ngày thường Hoắc Minh Duyệt ăn cơm, đều là bảo mẫu gắp sẵn thức ăn bát, đưa tận tay cho cô bé.
lúc , bảo mẫu Cố Vân Khê bảo dạo phố, ai phục vụ cô bé ăn cơm.
Cố Vân Khê chỉ gắp cho cô bé một miếng sườn xào chua ngọt mặc kệ. Hoắc Minh Duyệt vẻ ngơ ngác, ăn vài miếng cơm dừng , cũng tự gắp thức ăn.
Cố Vân Khê cũng giúp thêm, cô để Hoắc Minh Duyệt tự vượt qua.
Cố Vân Thải thấy chút đành lòng, cô chần chừ một lát : “Chị xem món Phật nhảy tường hầm xong nhé?”
Cô bếp một lúc, một mùi hương đặc biệt liền bay , ánh mắt đều hấp dẫn, thơm quá mất.
Khương Nghị bật dậy: “Để giúp.”
Anh nhanh nhẹn chui bếp, lát bưng một cái khay sáu chén nhỏ.
Chén đầu tiên đặt ở chỗ của Cố Vân Thải, chén thứ hai cho Cố Vân Khê.
Khương Nghị chia cho bốn cô gái , hai chén còn đưa cho hai em nhà họ Cố.
Chờ chia xong, Cố Vân Thải bưng khay tiếp theo , chỉ hai chén nhỏ, nhẹ.
Khương Nghị vui vẻ nhận lấy, một chén đưa Tề Tĩnh, một chén là của .
Cố Vân Khê nhướng mày, liếc Khương Nghị. Cách chia canh cũng thú vị đấy.
nhanh, cô sự thơm ngon của món Phật nhảy tường chinh phục, lập tức quên luôn mấy chuyện .
Cô uống hết một chén mà vẫn còn thèm, khẽ nghiêng đầu liếc Hoắc Minh Duyệt bên cạnh, thấy cô bé đang tự ăn ngon lành, mặt mày thư thái hẳn . “Tiểu Duyệt, thêm chén nữa ?”
“Muốn ạ.” Lần Hoắc Minh Duyệt cuối cùng cũng chịu mở miệng.
Mọi đều ngạc nhiên cô bé, Cố Hải Ba là phản ứng lố nhất: “Hóa em , hết hồn.”
“Nào, gọi một tiếng ‘ trai’ xem.” Anh chút khoe khoang.
Hoắc Minh Duyệt liếc một cái, cái miệng nhỏ bĩu : “Em trai thối.”
“Phụt!” Cố Vân Khê bật .