Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 85: Tính Toán
Cập nhật lúc: 2025-11-14 15:00:02
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đồng Giai Vận vốn là như . Tính cách cô như thế, dù hối hận cũng đổi .
Kiều An chẳng gì sai, nhưng Đồng Giai Vận vẫn hận cô. Dù , cô cũng thể kéo Kiều An xuống cùng.
Cô từng thử , nhưng thành công. Giờ đây, cô cũng còn g.i.ế.c Kiều An nữa. Người khiến cô rơi tình cảnh là Bạch Thi Đồng, thể tha thứ?
Cô từng Bạch Thi Đồng cũng thích Đường Linh Thành.
Từ nhỏ đến lớn, Bạch Thi Đồng luôn tỏ chiều chuộng cô , dùng cô như công cụ để xử lý khác. Đến khi cần nữa, cô đá Đồng Giai Vận ngoài thương tiếc.
Bạch Thi Đồng nắm hết điểm yếu của Đồng Giai Vận.
Nếu Đường Linh Thành thể dùng bằng chứng để đưa cô trại giáo dưỡng một năm, thì Bạch Thi Đồng thể khiến cô bao giờ ngóc đầu lên .
Khi cần nữa, việc loại bỏ cô là quá dễ dàng. Đồng Giai Vận nghĩ kỹ , càng thấy cuộc đời đúng là một trò , một trò lớn.
Lời của Đồng Giai Vận khiến tất cả sững sờ. Dù họ nghi ngờ từ , nhưng khi chính miệng cô thừa nhận, ai cũng hít một .
Bạch Thi Đồng…
Suốt mấy năm qua, rốt cuộc bao nhiêu chuyện?
Mọi sốc thấy “quả nhiên là ”. Riêng Bạch Chỉ Lan thì trợn tròn mắt, thể tin nổi. Bà Đồng Giai Vận, sang Bạch Thi Đồng…
Bạch Thi Đồng… thật sự là kẻ chủ mưu ?
Không thể nào!
Bà còn tâm trí để lo cho ai khác.
Ngay cả khi bà chằm chằm, Bạch Thi Đồng cũng phản ứng, chỉ siết chặt tay, thẳng Đồng Giai Vận.
Đồng Giai Vận , ánh mắt hoảng loạn của Bạch Thi Đồng, từng câu từng chữ:
“Là Bạch Thi Đồng gọi điện cho . Ban đầu giả vờ quan tâm, Kiều An nhất khối, huy chương vàng, thể bất kỳ trường đại học nào.
Cô còn đều ngưỡng mộ Kiều An, rằng Đường Linh Thành chỉ để mắt đến Kiều An, thích cô . Chính cô khơi lên sự ghen tị trong . Sau đó, cô : ‘ nghĩ điên . Mà kẻ điên g.i.ế.c thì chịu trách nhiệm.’”
Bạch Chỉ Lan lùi một bước, cả hoảng loạn. Bà thể tin mà Đồng Giai Vận đang đến là Bạch Thi Đồng, mà bà bảo vệ mặt .
Đồng Giai Vận vẫn tiếp tục:
“Không chỉ . Lần đ.á.n.h với Kiều An, cũng là do cô kích động. Cô ghét Kiều An, nên tố cáo cô , chỉ giữ kế hoạch của cô .
Sau khi Kiều An về, cô liên tục xúi giục , khiến càng thêm tức giận. Hôm các đón Kiều An, cũng là cô đề nghị.
Ngày đó, cô bảo trang điểm thật kỹ để Kiều An ghen tị. Mục đích là khiến cô gái quê như Kiều An cảm thấy hổ, bao giờ dám ngẩng đầu lên.”
là họ như . họ ngờ rằng họ gặp là một Kiều An gầy yếu nhưng thông minh, dũng cảm, chăm chỉ.
Cô tự ti, phản ứng những hành vi của họ, chỉ tập trung phát triển bản .
Cuối cùng, cô trở thành tâm điểm của . Dù họ gì, cũng ai ghét bỏ bắt nạt cô.
Còn họ thì ?
Ngày càng t.h.ả.m hại.
Đồng Giai Vận tiếp:
“Trước đây, mỗi Linh Thành chuyện với cô gái nào, ai gửi thư tình cho … đều là do Bạch Thi Đồng thì thầm bên tai : ‘Cô gái đó thể trở thành bạn gái của Linh Thành!’”
Đường Linh Thành c.ắ.n môi, siết chặt tay, chằm chằm cả hai .
Ánh mắt đầy sự ghê tởm. Cậu Bạch Thi Đồng thật sự thích . cô thích… cũng khiến thấy ghê tởm như Đồng Giai Vận thích.
“ , . cô, Bạch Thi Đồng, cũng chẳng . kết cục , thì cô cũng đừng mong sống yên ! Ha ha ha ha!” Đồng Giai Vận lớn.
Cả căn phòng chìm trong im lặng.
Đồng Thương Hành và Bạch Chỉ Lan là nuôi Bạch Thi Đồng. Đồng Kiều Bác và Đường Linh Thành là những lớn lên cùng cô . Người nhà họ Bạch là của cô .
Vậy mà suốt mười mấy năm, họ hề rằng bên cạnh một “con rắn độc”.
Giọng Bạch Chỉ Lan run rẩy, gương mặt hoang mang:
“Tại … tại như …”
Bà chỉ lặp lặp câu hỏi vô thức.
Bạch Thi Đồng im, gì.
Cô thể cứu vãn nữa, nên giả vờ nữa. Gương mặt còn vẻ uất ức tội nghiệp, chỉ còn sự lạnh lùng.
Đó mới là con thật của cô .
Đồng Giai Vận cô trả lời:
“Vì cô ghen tị! Cô Đồng gia chỉ một công chúa là cô . Cô trở thành tiểu thư duy nhất của Đồng gia. Kiều An về, thứ đều là của Kiều An. Cô đương nhiên Kiều An biến mất! Muốn Kiều An c.h.ế.t sạch sẽ, để chỉ còn cô ở Đồng gia!”
Cô tiếp tục :
“Ha ha, các thật ngốc. Các giống , đều cô lừa. Một như cô , thể là ? Kế hoạch ban đầu của chúng là khiến Kiều An mất tự tin, trở nên tự ti, mãi mãi dám ngẩng đầu lên.”
Nói đến đây, ánh mắt Đồng Giai Vận trở nên u ám:
“ chúng thất bại. Vậy chỉ còn một cách cuối cùng: g.i.ế.c cô . Kiều An c.h.ế.t , chuyện sẽ kết thúc.”
Bạch Chỉ Lan đến đây, run rẩy.
Đồng Thương Hành giận đến tím mặt:
“Các dám !”
Đồng Kiều Bác siết chặt tay, nghiến răng:
“May mà các thành công. Nếu thì…”
Kiều An gì, chỉ cúi đầu.
Không hiểu , lúc mắt cô cay xè.
Bọn họ… thật sự suýt thành công.
Bọn họ thành công, thậm chí là thành công. Cả cuộc đời của Kiều An, chẳng cũng họ ảnh hưởng như thế ?
cô thể , cũng thể bắt họ trả giá cho những gì gây với .
Kiều An cúi đầu, ai thấy rõ biểu cảm của cô. Bên cạnh, Bạc Lục Ly nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, như một lời an ủi cần thành lời.
Kiều An ngẩng đầu, đôi mắt ấm áp và đầy bao dung của .
Giọng Bạc Lục Ly nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định:
“Bạch Thi Đồng, cô chịu trách nhiệm cho những gì .”
Vân Nhiên đẩy kính, ánh mắt lạnh lùng:
“Xúi giục g.i.ế.c , cả cô và Đồng Giai Vận đều thể thoát!”
Kiều An là một cô gái ngoan hiền, dễ thương như , họ nỡ lòng tổn thương cô?
Vân Nhiên từng em gái, nhưng luôn mong một như thế. Trước đây, dù với Đồng Kiều Bác, bao giờ xem Đồng Giai Vận Bạch Thi Đồng là em gái.
từ khi gặp Kiều An, thấy rõ, nếu một em gái, đó là như cô.
Trước chỉ cảm thấy hợp với hai , giờ thì hiểu rõ: Không do cảm giác sai, mà là vì nhân cách của họ thật sự tồi tệ.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Bạch Thi Đồng. Ngay cả cảnh sát cũng cau mày, chuẩn hành động.
Còn nhỏ tuổi mà độc ác đến !
“Cứ xử lý theo đúng pháp luật. Đồng Giai Vận chịu trách nhiệm, thì Bạch Thi Đồng cũng .” Giọng Đồng Thương Hành lạnh lẽo.
Ông ngờ nuôi lớn một “con rắn độc”.
“Không !” Bà ngoại Bạch đột nhiên hét lên, chống gậy xuống đất, vẻ mặt đầy kích động.
“Không thể ! Thi Đồng còn nhỏ như , thể dính chuyện !”
“Tại thể? Cô chính là kẻ chủ mưu!” Bạc Lục Ly đáp, giọng lạnh như băng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-85-tinh-toan.html.]
“Chắc chắn hiểu lầm gì đó! Thi Đồng thể chuyện như ! Tính cách của con bé, chúng đều rõ! Không thể nào hại An An!” Bà ngoại Bạch chắc như đinh đóng cột, trừng mắt Đồng Giai Vận.
“Đồng Giai Vận! Rốt cuộc cô gì? Hại An An đủ, giờ còn hại Thi Đồng ?”
“ hại cô ? Ha ha ha.” Đồng Giai Vận điên loạn.
“ là kéo cô xuống! những gì đều là sự thật. Cô từng gọi điện cho , các thể tra nhật ký cuộc gọi! À đúng , cô dùng điện thoại công cộng, nhưng chỗ đó camera giám sát, thể kiểm tra!”
Lúc , Đồng Giai Vận kéo Bạch Thi Đồng xuống cùng, đầu óc tỉnh táo lạ thường.
Bà ngoại Bạch tái mặt, định lên tiếng biện hộ, nhưng Đồng Thương Hành :
“Mẹ, còn rõ ? Những gì Đồng Giai Vận là thật.”
Bà ngoại Bạch mấp máy môi, nên lời. Bà rõ, nhưng vẫn cố tìm cách bảo vệ.
Còn Bạch Thi Đồng chỉ lạnh lùng , một lời biện minh. Đó là sự thừa nhận.
Bà ngoại Bạch hoảng loạn, dùng gậy đập Bạch Thi Đồng, hét lên:
“Thi Đồng! Con thật quá đáng! Mau xin em con ! Con hủy hoại cả đời ?”
Ở tuổi , dù là trại giáo dưỡng ghi hồ sơ tội phạm, hình tượng hảo của cô , tương lai…
Tất cả đều sẽ tan vỡ.
Bạch Thi Đồng vẫn phản ứng. Bà ngoại Bạch nắm c.h.ặ.t t.a.y cô :
“Thi Đồng, mau xin em con, xin cô chú! Nói rằng con cố ý, đúng ?”
Bạch Thi Đồng vẫn im lặng.
“Thương Hành, Chỉ Lan, Thi Đồng chỉ là nhất thời sai lầm, hãy tha thứ cho con bé một . An An, con cũng tha thứ cho chị họ một . Con thương, bắt chị con trả giá cả đời?” Giọng bà ngoại Bạch run rẩy.
Kiều An gì. Bạch Chỉ Lan vẫn còn hoảng loạn, thể phản ứng.
Đồng Thương Hành mặt mày u ám:
“Cô chịu trách nhiệm! Cô âm thầm tính toán quá nhiều chuyện. Nếu trừng phạt, sẽ càng nguy hiểm hơn!”
“Thương Hành!” Bà ngoại Bạch gọi, nhưng ông , rõ ràng kiên quyết.
Thấy , bà ngoại Bạch c.ắ.n răng, định quỳ xuống:
“Thương Hành! Chỉ Lan! Mẹ xin các con, hãy cho Thi Đồng một con đường sống!”
Đồng Thương Hành vội giữ bà , nhưng ông chỉ siết chặt răng, gì.
Bạc Lục Ly lạnh lùng lên tiếng:
“Bà ngoại Bạch, bà luôn bà thương Kiều An, nhưng thấy bà thương Bạch Thi Đồng hơn. Bà hiểu rõ: chính Bạch Thi Đồng g.i.ế.c Kiều An, cô biến mất khỏi thế giới . Nếu giam giữ và trừng phạt cô , ai sẽ đảm bảo sự an cho Kiều An?”
.
Lần thành, ai ?
Bà ngoại Bạch sang , ánh mắt sắc bén:
“Đây là chuyện trong nhà, là ngoài, xen ?”
—
“Vậy còn cháu?” Kiều An bước lên, giọng bình tĩnh.
“Anh cháu ngoài. Và đúng. Cháu thể truy cứu trách nhiệm. Bạch Thi Đồng g.i.ế.c cháu, cháu tha thứ cho cô ? Bà ngoại, chẳng bà thương cháu nhất ? Vậy bà lo cô sẽ tiếp tục hại cháu ?”
Bà ngoại Bạch mấp máy môi, gì.
Đồng Thương Hành cũng buông tay bà , hít một sâu, kiên quyết :
“Phải truy cứu trách nhiệm!”
Bà ngoại Bạch tái mặt, đôi mắt đục ngầu, nước mắt rơi xuống.
Bà ôm chặt Bạch Thi Đồng lòng, tiếp tục van xin:
“Chỉ Lan, con gì chứ. Đây là cháu ruột của con, là đứa cháu gái con nuôi lớn! Mẹ xin con, sẽ đưa nó rời khỏi đây, để nó hại An An nữa!”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Bạch Chỉ Lan.
Đồng Thương Hành cũng bà, dù lời bà ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng, nhưng ai cũng bà sẽ phản ứng thế nào.
Bạch Chỉ Lan mắt đẫm lệ, nước mắt rơi từng giọt lớn, giọng run rẩy:
“Mẹ… con tha thứ cho con bé ? Tha thứ vì con bé coi con là kẻ ngốc để lừa gạt? Tha thứ vì con bé lợi dụng lòng tin và tình thương của con để tổn thương chính con gái ruột của con ?”
Bà sụp đổ, đầu óc như ong ong ngừng. Phải mất một lúc lâu bà mới chấp nhận sự thật:
Người cháu gái mà bà yêu thương suốt bao năm qua lợi dụng lòng tin của bà để hại con gái ruột của .
Bà cảm thấy như mù, lợi dụng mà hề .
Nghĩ đến việc từng bảo vệ Bạch Thi Đồng, từng bênh vực cô khi cô tổn thương An An… Bà thấy đúng là một kẻ ngốc.
Giờ phút , bà thể nào tiếp tục bênh vực Bạch Thi Đồng. Bà chỉ tát cô một cái thật mạnh vì phản bội lòng tin, và vì An An chịu quá nhiều tổn thương.
“Chỉ Lan!” Bà ngoại Bạch định lên tiếng.
Bạch Thi Đồng giữ c.h.ặ.t t.a.y bà, nhạt:
Bà ngoại, đừng nữa. Giờ ai cũng cháu biến mất khỏi thế giới , chẳng ai nương tay . Đồng gia? Họ nuôi cháu chẳng qua là để thế con gái ruột, gì chút tình cảm nào.
Cô vuốt mái tóc rối, nụ vẫn đổi:
“Ngay cả cô cũng . Cô từng thương nhất, từng Kiều Bác còn bằng … khi con gái ruột của cô về, trong mắt cô còn ? Cô còn quan tâm ?”
Bạch Chỉ Lan sững , run rẩy, giơ tay chỉ cô , nước mắt giàn giụa, giọng khàn đặc:
“Con gì ? Cô thương con ? Vì con mà cô tổn thương chính con gái ! Con đúng là đồ vô ơn!”
“ , là đồ vô ơn.” Bạch Thi Đồng lạnh lùng đáp.
“Nếu cô thật sự thương , khiến cảm thấy quan trọng, thì tại tiếp tục yêu thương ? Tại từng nâng lên tận mây, khi Kiều An xuất hiện lập tức đẩy xuống đáy?”
Bạch Chỉ Lan run đến mức suýt ngã, Đồng Thương Hành và Đồng Kiều Bác vội vàng đỡ lấy bà.
Khi vững , bà Bạch Thi Đồng, giọng đầy hối hận:
“Thì con nghĩ về cô như ? Cô… cô đúng là nên nuôi con! Cô thật sự hối hận!”
Bà ôm ngực, đau đớn tột cùng.
Đồng Kiều Bác chịu nổi nữa, lạnh lùng :
“Cô im . Chú cảnh sát, cô cũng là kẻ chủ mưu, hãy bắt cô !”
“Phịch!” Gậy của bà ngoại Bạch rơi xuống đất.
Bà buồn nhặt, chỉ ôm chặt lấy Bạch Thi Đồng, giọng đầy tuyệt vọng:
“Không ! Các thể bắt cháu gái ! Nhà họ Bạch chỉ mỗi nó thôi! Chỉ Lan, Thương Hành, xin các con! Hãy tha cho Thi Đồng, cho một con đường sống!”
Bà đau đớn đến mức như c.h.ế.t.
Kiều An bỗng thấy buồn , nhưng thể nổi. Cô chỉ bình tĩnh hỏi:
“Bà ngoại, nếu bà thương cô như , thì đây bà luôn tỏ quan tâm?”
Bà ngoại Bạch sững , vẫn ôm chặt Bạch Thi Đồng, môi run run.
Bạch Chỉ Lan với đôi mắt đầy nước, ánh mắt mờ mịt. Trong lòng bà một suy đoán… nhưng bà dám tin.
Bạch Thi Đồng khẽ nhếch môi. Giờ phút , cô đau khổ đến cực điểm, và cũng ai sống hơn .
“Tất nhiên là vì bà ngoại thương . Bà càng tỏ yêu , thì cô chú mới càng đối xử với . Bà ngoại mới là thật sự thương . Còn các thì chỉ coi như thú cưng, gọi thì đến, đuổi thì .”
Trước mắt Bạch Chỉ Lan tối sầm, cả ngã xuống phía .
Đồng Thương Hành vội véo tay bà để giúp bà tỉnh . Khi tỉnh , bà buồn chồng con trai, chỉ gắt gao chằm chằm , giọng đầy đau đớn:
“Mẹ! Con bé thật ? Mấy năm nay… cũng tính toán với con như ?”