Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 81: Học Bổ Túc
Cập nhật lúc: 2025-11-14 14:59:53
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiều An bình thản, nhưng Đồng Thương Hành và Bạch Chỉ Lan đều sững .
Họ còn kịp phản ứng việc Kiều An dù nghỉ học lâu vẫn thứ hai khối, thì cô … từ bỏ suất tuyển thẳng.
Cả hai đều ngơ ngác, gì.
Đồng Kiều Bác thì sốc , đó lập tức phản ứng mạnh:
“Kiều An! Em định từ bỏ tuyển thẳng á?! Em lớp 11, lớp 12 vất vả thế nào ?! Cơ hội như mà em bỏ để tự ôn thi?!”
Ánh mắt Kiều An đầy… ghen tị.
Anh cơ hội tuyển thẳng, chỉ thể cắm đầu ôn thi mệt mỏi. Còn Kiều An thì cơ hội đến tận tay, mà vẫn bình tĩnh từ bỏ.
Sao tức cho ?
Bạch Thi Đồng cũng bất ngờ. Cô mới chuyện Kiều An từ chối tuyển thẳng.
Ban đầu là sốc, đó … thấy vui.
Cô từ bỏ để thi đại học, ai kết quả sẽ ? Lỡ như thi , hoặc gặp sự cố thì …
“Em quyết . Tạm thời nhận tuyển thẳng, em tập trung ôn thi đại học.” Kiều An đặt ly sữa xuống, , ánh mắt đầy kiên định.
Bạch Chỉ Lan định gì đó, nhưng Đồng Thương Hành kéo tay bà, lên tiếng :
“An An, con chắc chắn chứ?”
“Con chắc chắn.” Kiều An gật đầu.
“Vậy thì gia đình sẽ ủng hộ con. Dù đây là cơ hội do con tự giành , con thi đại học thì cứ theo ý .” Đồng Thương Hành mỉm , ánh mắt đầy ủng hộ.
Thật , lúc mới , ông cũng hiểu vì Kiều An từ bỏ. nghĩ kỹ , mỗi năm đều học sinh từ chối tuyển thẳng để thi đại học. Quyết định của Kiều An điều gì quá khác biệt.
Nói thẳng , gia đình họ cần Kiều An thành công rực rỡ. Dù cô chẳng nên chuyện gì, họ vẫn nuôi cô.
Họ cần cô học giỏi để đổi đời. Vì , nỗ lực, lựa chọn của cô l, chỉ cần xuất phát từ chính trái tim , vì giấc mơ của bản là đủ.
Nếu , từ chối tuyển thẳng để thi đại học thì gì sai?
“Cảm ơn ba ủng hộ!” Kiều An rạng rỡ.
Bạch Chỉ Lan thì đồng ý. Bà nghĩ kỹ về chuyện .
Kiều An mang quá nhiều niềm tự hào cho bà, mỗi gặp bạn bè, bà đều thể khoe: “Con gái thế , thế …”
Bà Kiều An đưa quyết định sai lầm.
Thi đại học là một cú đ.á.n.h lớn, lỡ như thất bại thì ?
Bạch Chỉ Lan lo lắng, nhưng vì luôn theo chồng, nên bà gì thêm.
May mà còn Đồng Kiều Bác hộ nỗi lòng bà:
“Kiều An, nhận tuyển thẳng thi đại học ? Lỡ như thi thì ?”
Ánh mắt đầy lo lắng.
Kiều An , mỉm :
“Nếu thật sự gặp sự cố, thì là do em xui. Còn sai lầm… em sẽ mắc sai lầm.”
Đồng Kiều Bác: “…”
Tự tin luôn?!
Nghĩ điểm của cô trong kỳ kiểm tra …
Dù dành hết thời gian cho kỳ thi Olympic, thứ hai khối.
Với Kiều An…
Khả năng thất bại đúng là cao.
Đồng Kiều Bác cảm thấy… nghẹn thở.
“Thôi, ngủ . Kiều Bác tiến bộ nhiều, nên khen thưởng. đừng tự mãn, em gái con , dù tụt hạng vẫn thứ hai khối, con còn kém xa.” Đồng Thương Hành dậy, kéo Bạch Chỉ Lan về phòng để chuyện riêng.
“Ba! Ba đổi ! Trước đây khi An An về, nếu con thi thế , ba chắc chắn sẽ vui!” Đồng Kiều Bác kêu lên.
Trước đây, khi lọt top 100 và lớp chọn, ba vui lắm. Nếu thể top 30, chắc ba sẽ mừng phát điên.
Sao giờ phản ứng như thế ?
Đồng Thương Hành liếc một cái:
“Con cũng là “ khi An An về”. Giờ An An về, con em gái vượt , chẳng lẽ nên cố gắng hơn?”
Đồng Kiều Bác: “…”
Giây phút , chỉ … hộc máu.
Cậu cố gắng lắm mà!
Quầng thâm mắt ngày càng rõ, game thì cả năm đụng !
Khi Kiều An ngang qua, cô vỗ vai Đồng Kiều Bác, khẽ:
“Cố lên nhé. Hy vọng tháng cách giữa hai đứa sẽ nhỏ hơn chút.”
Đồng Kiều Bác tức hộc máu:
“Kiều An! Đừng ỷ điểm cao mà gì thì !”
Kiều An , tặc lưỡi:
“Nếu điểm cao, cũng thể mà.”
Đồng Kiều Bác: “…”
Trời ơi.
Cậu lập tức đuổi theo Kiều An, chạy lầm bầm đầy tức giận. Còn Kiều An thì trêu.
Hai dần xa, Đồng Thương Hành và Bạch Chỉ Lan theo với nụ đầy yêu thương.
Chỉ Bạch Thi Đồng lặng một chỗ, như thể bỏ quên, ánh mắt trống rỗng.
“Trời ơi, đề khó quá… Nhìn mà đau cả đầu.” Đường Linh Thành than thở đầy tuyệt vọng.
Đồng Kiều Bác ngẩng lên khỏi bài thi, liếc một cái:
“Muốn học thì học cho nghiêm túc, đừng phiền . Kỳ kiểm tra tháng nhất định đạt điểm cao! Cho Kiều An thấy thua kém!”
Anh nghiến răng đầy quyết tâm.
Đường Linh Thành:
“Nói thật nhé, dù cố gắng thì cũng đuổi kịp Kiều An . Cô giỏi hơn , mà còn chăm hơn nữa.”
Đồng Kiều Bác:
“… Cậu im ? là em , đuổi kịp thì cũng . Còn với trình độ hiện tại, cùng trường đại học với em cũng khó đấy.”
Thế là… bắt đầu “cà khịa” .
Đường Linh Thành: “…” Trời ơi.
Cậu cũng nghiến răng, lao sách vở:
“ cũng sẽ cố gắng hết sức! Không thể thua !”
…
Khi họ đang nỗ lực, thì Kiều An cũng đang cố gắng, thậm chí còn hơn cả họ.
Tháng , Đồng Kiều Bác tiến bộ, Đường Linh Thành cũng tiến bộ.
Còn Kiều An…
Lại một nữa đầu khối cùng với Tề Thịnh Vinh.
Hai ôm bài thi, cạnh , im lặng. Cảm giác tự ti tràn về, chỉ mà tự an ủi.
—
Tại nhà họ Bạch.
Kỳ kiểm tra tháng quan trọng kém kỳ thi giữa kỳ.
Bạch Thi Đồng mang bảng điểm về nhà.
Bà nội ghế sofa, Bạch Hạo và Triệu Tú Mai hai bên.
Bạch Thi Đồng cúi đầu.
Bà nội lạnh giọng:
“Hạng 21 khối?”
Bạch Hạo bảng điểm, ngạc nhiên:
“Ơ? Sao hạng 21? Trước giờ Thi Đồng nhất mà?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-81-hoc-bo-tuc.html.]
Bà nội , lập tức dùng gậy gõ ông :
“Con bao giờ quan tâm đến con gái ?! Đứng nhất á? Từ khi lên cấp 3, nó từng nhất! Người nhất là Đồng Kiều An, em họ nó!”
Bạch Hạo im bặt.
Ông vốn là xuề xòa, đ.á.n.h một cái là ngoan ngay.
Nghĩ một lúc, ông sang hỏi Bạch Thi Đồng:
“Sao thế? Sao điểm tụt thê t.h.ả.m như ?”
“Bà cũng tại tụt như !” Bà nội giơ bảng điểm lên, mắt đầy giận dữ.
“Trước đây điểm con bắt đầu giảm, bà nghĩ chỉ là điều chỉnh tâm lý, sẽ . giờ thì ? Rớt xuống tận hạng 21! Tiếp theo là hạng 30 ? Đến lúc thi đại học thì còn gì nữa?”
Lúc bà nghĩ Thi Đồng chỉ quen với việc Kiều An về, cần thời gian thích nghi. Không ngờ hơn một năm trôi qua, Kiều An càng ngày càng giỏi, còn Thi Đồng thì càng ngày càng tụt.
Bạch Thi Đồng vẫn cúi đầu, mắt bắt đầu đỏ.
Cô cũng hiểu vì . Cô cố gắng học, nhưng điểm vẫn tụt. Cô kiểm soát .
Chẳng lẽ cô nhất ?
Bà nội cuối cùng cũng thấy thương. Thấy mắt cô đỏ, bà cũng đỏ mắt theo.
“Thi Đồng! An An về. Dù Chỉ Lan gì, nhưng bà con bé giờ quan tâm An An hơn con! Dượng con thì khỏi , trong lòng chỉ An An!”
Nghe , Bạch Thi Đồng c.ắ.n môi.
Bà nội tiếp tục:
“Con giữ vị trí trong lòng nhà Đồng gia, nếu còn tự lo cho , con định sống thế nào? Giờ còn thể dựa cô con, nhưng thì ? Sau nếu cô con còn giúp , con tự lo! Đến khi bà mất , chẳng lẽ con định dựa ông bố vô dụng và bà yếu đuối ?”
Nước mắt Bạch Thi Đồng rơi xuống.
Bà nội cô, thở dài:
“Nếu thể khiến cô và dượng yêu quý, thì học thật giỏi, mạnh mẽ lên.”
Trước đây, khi Kiều An về, bà nội từng tin rằng Đồng gia sẽ coi Thi Đồng như con gái ruột, sẽ lo cho cả cuộc đời cô .
giờ, con gái ruột về.
Thi Đồng quan tâm là lắm , thể như ?
Bạch Thi Đồng ôm chặt bà nội, ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe:
“Bà nội… Tại con bằng Kiều An? Con thua cô ở điểm nào? Cô rõ ràng chẳng gì cả, mà cái gì cũng ! Trước đây cô con và dượng thương con lắm, Kiều Bác cũng với con, giờ con như vô hình trong nhà Đồng gia. Ai cũng lơ con, Linh Thành cũng chẳng thèm con…”
Cô bật nức nở.
Bà nội ôm cô , vỗ lưng, cũng đầy xót xa.
Bà luôn cảm thấy Thi Đồng là đứa nhất. giờ, bà tận mắt thấy cô từ một “công chúa nhỏ” tự tin, trở thành một cô gái cô đơn, cũng còn ấm áp.
Trước đây, cô thông minh, sắc sảo, tính toán. vài thất bại, cô còn dám toan tính gì nữa, trở nên u ám.
Bên cạnh, Triệu Tú Mai, yếu đuối, ít khi lên tiếng bỗng :
“Thi Đồng, về nhà . Nhà vẫn nuôi con. Đồng gia là một nhà, nhưng con ở đó phù hợp. Đó là nhà con. Về , ba sẽ chăm lo cho con…”
Bạch Thi Đồng sang , ánh mắt khiến lạnh sống lưng:
“Không. Con tuyệt đối thể rời trong cảnh nghèo túng như !”
Trong khoảnh khắc đó, Triệu Tú Mai ánh mắt của con gái cho nghẹn lời.
—
Gần đến kỳ thi cuối kỳ, khí ở trường Nhị Trung bắt đầu căng thẳng.
Với Kiều An và các bạn, kỳ thi cuối kỳ đang đến gần. Thi xong là bước học kỳ hai lớp 11, đó là lớp 12.
Còn với Đồng Kiều Bác và Vân Nhiên, thi xong là bước học kỳ hai lớp 12, đây là giai đoạn nước rút.
Thời gian ngày càng gấp rút, lịch đếm ngược ngày thi cứ ngắn dần, mà thấy áp lực.
Người lớn trong nhà giúp gì về việc học, chỉ thể lo hậu cần: chuẩn bữa sáng, đồ ăn khuya, chăm sóc chu đáo.
Nhờ , dù Kiều An học hành vất vả, cô vẫn sút cân. Thậm chí năm nay còn cao thêm chút, vẫn gầy nhưng khỏe hơn nhiều.
Thi xong, Kiều An cũng nghỉ ngơi. Cô đeo balo học bổ túc cùng Đường Linh Thành và Bạch Thi Đồng.
Đường Linh Thành thì học bổ túc từ lâu . Còn Bạch Thi Đồng thì do điểm tụt quá mạnh nên học thêm.
Hai gia đình bàn , cho ba học cùng để bạn đồng hành, giúp cố gắng.
Ban đầu Đường Linh Thành vui khi học cùng Bạch Thi Đồng, nhưng Kiều An cũng học chung thì vui vẻ ngay.
Bạch Thi Đồng luôn trầm lặng, nên buổi học diễn khá yên , gì căng thẳng.
—
“… Kiều An bài nhất. Buổi học chúng sẽ phân tích thêm vài dạng bài tương tự để giúp Đường Linh Thành và Bạch Thi Đồng ghi nhớ kỹ hơn.” Giáo viên , dừng một chút:
“Kiều An thể tự ôn tập riêng.”
“Vâng, thầy.” Kiều An đáp, lấy sách vở sang phòng tự học bên cạnh, bắt đầu ôn những phần còn thiếu, giảng nữa.
Lúc cô rời , Đường Linh Thành theo như một “quái vật”.
Cùng là học sinh, khác biệt đến thế?
rằng, sang phòng bên cạnh, Kiều An lấy điện thoại , tin nhắn:
[Anh: Không cần lo cho . Anh đến thành phố C , tối ăn nhé.]
Kiều An mỉm , cất điện thoại, tiếp tục học.
Cô thành bài vở sớm, vì chiều nay Bạc Lục Ly sẽ đến thành phố C. Cô đón .
Đã lâu họ gặp …
Học kỳ Bạc Lục Ly bận ôn thi đại học, thời gian đến thăm cô.
Cô cũng phiền .
Lần gặp thể là cuối khi thi đại học.
Kiều An gạt suy nghĩ sang một bên, tiếp tục học.
—
Đến trưa, cả ba ăn cơm hộp do tài xế mang đến.
“Kiều An, học nhiều như mà thấy mệt ?” Đường Linh Thành tò mò.
“Không mệt.” Kiều An lắc đầu.
“… Vậy dạy cách học ! sắp mệt c.h.ế.t !” Đường Linh Thành kêu lên.
Nghĩ đây từng kiêu ngạo, đến bài kiểm tra cũng lười . Giờ thì học bổ túc, vò đầu bứt tai. Nếu ngược thời gian hơn một năm , tin nổi ngày hôm nay.
Kiều An suy nghĩ :
“Cậu thử nghĩ xem học để gì, nghĩ đến lúc đạt mục tiêu đó… Có khi sẽ thấy động lực hơn.”
Đường Linh Thành: “…”
Cậu gì, tai đỏ bừng.
“Rạng Sáng?”
“Có… chứ…” Cậu lắp bắp, nhanh chóng gắp miếng thịt kho tàu cho Kiều An, đ.á.n.h trống lảng:
“Ăn nhiều , gầy quá!”
Mục tiêu học của còn gì ngoài… Kiều An.
“Đường Linh Thành! Đừng bỏ đồ thích ăn hộp cơm của !” Kiều An nổi cáu, gắp miếng thịt trả .
Hai cãi ầm ĩ, còn phía , Bạch Thi Đồng im như tồn tại, cúi đầu, trầm lặng đến đáng sợ.
Kiều An để ý đến cô , Đường Linh Thành thì gần như quên mất sự mặt của cô .
—
“Kiều An, tìm ngoài cửa.” Một học sinh lớp khác gọi.
Ánh mắt Kiều An sáng lên.
Chẳng lẽ là Bạc Lục Ly đến ?
Cô còn kịp dọn hộp cơm, bật dậy chạy ngoài.
“Ăn xong hãy chứ!” Đường Linh Thành gọi với theo.
“Không ăn!” Kiều An đáp, đầy phấn khích.
Cô chạy ngoài, nhưng thấy Bạc Lục Ly .
Ánh mắt cô hiện rõ vẻ hoang mang.