Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 79: Quái Vật

Cập nhật lúc: 2025-11-07 18:04:35
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Khụ khụ khụ!!” Thầy Cừu Dịch Khôn sặc nước.

Kiều An vội vàng đỡ lưng thầy, giúp thầy bình tĩnh . Một lúc , thầy mới hồn, xua tay, giọng vẫn còn gấp gáp:

“Em theo học giáo sư La Hướng Kính?! Chính là vị giáo sư đang giảng dạy ở Đại học Kinh Hoa hả? Người mà ai cũng gọi là “quái vật nghiên cứu khoa học” ?!”

Kiều An gật đầu nghiêm túc:

“Vâng, đúng là giáo sư La.”

Thầy Cừu choáng váng. Thầy thật sự ngờ chủ động học trò của La Hướng Kính!

Đừng học trò, chỉ cần trợ lý cho ông thôi cũng đủ mệt “xỉu”.

Trên đời vẫn theo học La Hướng Kính

Thầy Cừu từng giao tiếp với giáo sư La. Dù ghét ông , nhưng cũng thừa nhận: ông là cực kỳ khó tính, khó chiều.

Đặc biệt là mấy năm gần đây, đàn của thầy Cừu mỗi việc với giáo sư La đều “hành” đến run . Ai trong giới cũng , và đều đồng cảm sâu sắc.

Giáo sư La hơn 60 tuổi, suốt bao năm từng nhận học trò, thậm chí từng hướng dẫn nghiên cứu sinh.

Không ai theo học ông vì ông là đại diện cho trình độ Vật lý hàng đầu của đất nước, mà là ai cũng từ chối, hoặc chỉ giao việc vặt … tự bỏ cuộc.

Đủ thấy giáo sư La “khó nhằn” cỡ nào.

Thầy Cừu hỏi tiếp:

“Em tính cách và thói quen của giáo sư La ? Em từng tiếp xúc với ông ? Em hiểu ông đến ?”

“Em từng việc cùng thầy , cũng nhiều lời đồn. Dù hiểu hết, nhưng em tin thể chịu và theo học .” Kiều An đáp, ánh mắt đầy quyết tâm.

Giáo sư La mắng, cô cũng sợ.

Thầy Cừu đặt ly nước xuống, hỏi tiếp:

mấy năm nay ông ý định nhận học trò. Em chắc sẽ ông nhận ?”

“Em thử.” Giọng Kiều An nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt thì kiên định.

Thầy Cừu thở dài thành tiếng.

Ông hiểu rõ Kiều An, thì vẻ dịu dàng, nhưng bên trong cứng rắn. Một khi quyết định, cô sẽ đầu .

“Kiều An.” Thầy nghiêm túc.

“Nếu em quyết, thì cứ thử. thầy nhắc em, tính cách của giáo sư La thể còn khó hơn em tưởng. Nếu em thật sự theo học, thì cũng nhất thiết theo bộ yêu cầu của ông .”

Kiều An ngạc nhiên.

Thầy Cừu nhẹ:

“Tính cách ông nổi tiếng , năng lực thì khỏi bàn. Mấy năm nay, ai cũng theo học ông . ai đến cũng “hành” đến mức chỉ c.ắ.n răng chịu đựng…”

Thầy hết, nhưng ánh mắt Kiều An sáng lên.

. Nhiều năm qua, ít học sinh bất chấp lời đồn, vẫn theo học giáo sư La. Họ chắc chắn cũng quyết tâm như cô. Dù giao việc khó, dù mắng, họ vẫn kiên trì.

cuối cùng, ai nhận học trò chính thức.

Kiều An nhớ thực nghiệm cùng giáo sư La. Cô hiểu thì hỏi, thì xin chỉ dẫn. Dù ông mắng, khó chịu, nhưng vẫn chỉ cho cô cách .

Có lẽ…

Dưới vẻ ngoài nóng nảy, thiếu kiên nhẫn , giáo sư La vẫn chút bao dung?

Thầy Cừu cầm ly nước lên, mắt màn hình máy tính, khóe miệng khẽ nhếch:

“Ông hơn 60 tuổi , cũng còn trẻ nữa. Biết … đây là thời điểm thích hợp.”

Nói xong, thầy vẫy tay hiệu cho Kiều An rời .

Kiều An vui mừng:

“Cảm ơn thầy Cừu chỉ dẫn!”

Khi xuống lầu, bước chân Kiều An nhẹ tênh.

Cô định lớp lấy đồ ăn tối.

Vừa đến cửa lớp 1, thì tình cờ gặp… Bạch Thi Đồng đang từ lớp 2 bước .

Ánh mắt Kiều An lướt qua cô rời , hề d.a.o động. Như thể gặp một xa lạ.

ánh mắt Bạch Thi Đồng thì dán chặt Kiều An, đầy phức tạp.

Bên cạnh, bạn của cô :

“Vừa nãy là Đồng Kiều An đó!”

“Trời ơi, cô thật! Da trắng, gương mặt thì tinh xảo. lạnh lùng nhỉ…”

buột miệng:

“Nhìn cô kiểu cao ngạo, khó gần .”

Bạch Thi Đồng gì. Cô chợt nhận , mỗi nghĩ đến Kiều An, cô đều nhớ đến gương mặt hảo .

Lúc mới gặp ở huyện M, Kiều An khiến cô thấy nhẹ nhõm, gì đáng lo.

chính mà cô từng nghĩ là “ đáng ngại” , khiến Đồng Giai Vận rời , thu hút sự chú ý, yêu mến…

Bạch Thi Đồng thấy bất công.

kiềm mà nghĩ:

Mình dành bao năm để xây dựng hình ảnh hảo, luôn thể hiện nhất mặt . Còn Kiều An thì ? Cô chẳng gì cả… mà thứ.

Thật sự là… quá bất công.

Kiều An hề rằng chỉ một tình cờ gặp khiến Bạch Thi Đồng rối bời trong lòng. Cô cũng rằng mỗi ngày, đối phương đều lặp những cảm xúc giận dữ, ghen tị và suy nghĩ miên man.

Vì Kiều An quá bận. Mỗi ngày đều hàng tá việc , hàng đống bài cần giải. Từng phút từng giây với cô đều quý giá, thể lãng phí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-79-quai-vat.html.]

Còn Bạch Thi Đồng thì cô bỏ phía từ lâu.

Vừa mới trở về, Kiều An chuẩn cho kỳ kiểm tra tháng. Dù kiến thức lớp 11 cô học qua, ôn tập , nhưng vẫn tranh thủ thời gian để luyện tập nghiêm túc.

Sau kỳ kiểm tra, đến dịp nghỉ lễ Quốc khánh, Kiều An chuẩn đến Đại học Kinh Hoa một chuyến.

Thời gian đúng là đủ dùng!

Tề Thịnh Vinh cũng học chăm. Việc hai cạnh mang hiệu quả rõ rệt, mỗi sang , thấy cần cố gắng gấp đôi.

Họ cạnh tranh, hỗ trợ . Có vấn đề gì khó, cả hai cùng thảo luận, học càng ngày càng sâu.

Phía , Đường Linh Thành dùng bút chọc nhẹ Kiều An.

“Gì ?” Kiều An .

Đường Linh Thành đỏ tai, lấy từ ngăn bàn một cuốn sổ:

“Đây là ghi chép bài học của . Cậu nghỉ học lâu , xem ?”

Kiều An chớp mắt, ánh mắt đầy ngạc nhiên.

Đường Linh Thành ghi chép bài học… còn chủ động đưa cho cô?

Thật sự là… hiếm .

“Cậu lấy thì bảo!” Đường Linh Thành thấy cô nhận, cố tình giọng lớn để che sự bối rối.

Kiều An , đưa tay nhận lấy:

“Rạng Sáng, dạo học chăm thật đấy!”

“Ừm…” Đường Linh Thành đáp khẽ, tránh ánh mắt của cô.

“Tốt lắm. Nếu tiếp tục cố gắng, cần học thêm cũng thể đỗ trường đại học .” Kiều An nghiêm túc.

Vừa , cô mở sổ xem nhanh từng trang.

Một lúc , cô đặt sổ lên bàn Đường Linh Thành, cầm bút chì, khoanh tròn :

“Phần quan trọng lắm, chỉ để mở rộng kiến thức. Còn chỗ là trọng tâm, ghi đủ phần quan trọng, ôn tập dễ sót. Nhớ bổ sung nhé. Còn đoạn , nghĩ ghi nhầm …”

Giọng Kiều An nhẹ nhàng, rõ ràng, tốc độ , khiến Đường Linh Thành từng chữ.

Tai đỏ bừng.

Rõ ràng là đưa sổ cho Kiều An xem, mà cô chỉ dẫn ngược cho !

Cảm giác hổ, … vui.

Cô chịu chỉ cho , chẳng là vì… cô quan tâm ?

“Hiểu ?” Kiều An gõ nhẹ bút xuống bàn.

“Hiểu rõ !” Đường Linh Thành lập tức đáp, giọng to rõ, ánh mắt sáng rực.

Kiều An lúc mới , tiếp tục học bài.

Đường Linh Thành những chỗ cô khoanh trong sổ, tim đập thình thịch.

Phía , bạn từng đổi chỗ với Đường Linh Thành thì thầm:

“Anh Thành , đúng là tự chuốc khổ. Người là học thần, cần gì đến sổ của ? Cậu chẳng phí công ?”

Đường Linh Thành trừng mắt:

thích!”

Rồi , khẽ , cầm bút lên, bắt đầu xem những gì Kiều An chỉ.

Sau kỳ kiểm tra tháng là kỳ nghỉ lễ Quốc khánh. Kiều An nghỉ ngơi mà lập tức lên đường đến Kinh Thị.

Người nhà cùng, cô từ chối. Cô lớn, suy nghĩ cũng trưởng thành, cần lớn theo.

Đồng Kiều Bác cũng , nhưng Kiều An đồng ý. Anh đang học lớp 12, tuyển thẳng, thời gian quý, thể lãng phí.

Cô một đeo balo, mang theo tiền và điện thoại, lên đường đến Đại học Kinh Hoa.

Trường Kinh Hoa là một ngôi trường danh tiếng, kiến trúc . Kiều An thời gian để ngắm nghía, cô nhờ Thường Hoài giúp đỡ để trường.

Thường Hoài sống ở Kinh Thị, quen nhiều, nên dễ dàng đưa cô .

“Đây là khu thực nghiệm. À mà, em đến tìm ai ?” Thường Hoài hỏi.

“Giáo sư La.” Kiều An đáp.

Thường Hoài giật :

“Giáo sư La Hướng Kính?!”

Kiều An gật đầu.

Thường Hoài: “…”

Một lúc , :

“Chỗ các em là “quái vật” ? Em với của em, chẳng ai bình thường cả…”

Một giành huy chương Vật lý học Công nghệ và Tài chính. Một cô gái nhỏ học trò của giáo sư La Hướng Kính.

Hai … đúng là “dị biệt”.

Kiều An chỉ , gì.

Cô bước lên cầu thang, Thường Hoài phía theo như tiễn một chiến binh trận.

Thật Thường Hoài thể về , vì thì khó, thì dễ.

nghĩ: lỡ Kiều An mắng đến phát thì ? Thôi thì ở , để còn an ủi.

… họ cũng là “đồng đội từng chiến đấu cùng ”.

 

Loading...