Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 78: Trở Về
Cập nhật lúc: 2025-11-07 18:04:34
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thường Hoài và các bạn thấy sắc mặt thầy Tổ Đức Giang vui, ai nấy đều lo lắng, còn vẻ hào hứng như .
“Thầy… kết quả của tụi em…” Chương Phương Hoa ngập ngừng, dám hỏi tiếp.
“Thầy ơi, tụi em xử ép ?” Thường Hoài sốt ruột. Cậu lo bài , mà lo chấm thiếu điểm.
Lúc , thầy Tổ mới nhận cả nhóm đang căng thẳng. Ông vội lắc đầu, nở nụ :
“Không . Các em đều giành huy chương vàng, thắng lớn !”
“Thật hả thầy?!” Cả nhóm vỡ òa trong vui sướng.
“Thật mà. Chúc mừng các em mang vinh quang về cho đất nước. Thành tích xuất sắc.” Thầy Tổ rạng rỡ, ánh mắt đầy tự hào.
“Trời ơi, dù so đáp án mà vẫn hồi hộp xỉu!”
“ đó, lúc nãy mặt thầy mà em sợ c.h.ế.t!”
“Nếu huy chương vàng thì quê quá!”
“May quá, may quá!”
…
Thầy Tổ cả nhóm với ánh mắt đầy yêu thương, miệng lặp :
“Các em giỏi lắm, thật sự giỏi.”
Kiều An nghiêng đầu, cảm thấy gì đó . Lúc thầy mới đến, sắc mặt vui. Giờ dù đang , nhưng vẫn giống như cô tưởng tượng.
Cô nhẹ giọng hỏi:
“Thầy ơi, chuyện gì ạ? Hay là ai gì quá đáng?”
Ánh mắt cô đầy quan tâm và lo lắng.
Nghe , cả nhóm cũng sang thầy, ánh mắt đều giống , lo lắng và chờ đợi.
Bị những ánh mắt chân thành , thầy Tổ kìm mà mỉm . Ông lắc đầu, nhỏ:
“Không . Các em cứ cố gắng, hãy tiếp tục tiến xa trong lĩnh vực Vật lý.”
Ông ngừng một chút, thở dài, giọng buồn:
“Rồi sẽ một ngày, tin rằng đất nước sẽ giành giải Nobel Vật lý.”
Kiều An lập tức hiểu lý do thầy buồn.
Chắc là vì trưởng đoàn Mexico dùng giải Nobel để mỉa mai thầy.
Mà… lời ông cũng sai.
Đất nước đang phát triển nhanh, nhưng vẫn còn một chặng đường dài phía .
Niềm vui bỗng chốc trở nên lặng lẽ.
“Đừng nghĩ nhiều. Nghĩ cũng chẳng giải quyết gì. Cứ cố gắng thôi. Các em về nghỉ ngơi . Thi như , chắc chắn sẽ khen thưởng khi về nước.”
“Ngày mai chúng chơi một chút, hôm là về . Tranh thủ thư giãn .” Thầy Tổ vẫy tay, bảo cả nhóm về nghỉ.
Cả nhóm cũng nán lâu.
Ai cũng cảm xúc phức tạp giống thầy: vui vì giành huy chương vàng, vui vì đầu đoàn…
cũng buồn vì rằng vẫn thể thật sự khẳng định vị thế trong lĩnh vực Vật lý thế giới.
Kiều An cúi đầu.
Cô nghĩ đến giải Nobel Vật lý…
Đất nước cần điều đó. liệu cả đời cô thể ?
Dù còn trẻ, dù quyết tâm theo đuổi Vật lý, dù chút năng khiếu… Cô vẫn , đó là một mục tiêu quá khó.
Giải thưởng quá cao, mà nền Vật lý nước nhà bắt đầu quá muộn.
Bên cạnh, Bạc Lục Ly nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay Kiều An, giọng ấm áp:
“Kiều An, nếu em , thì cứ cố gắng. Anh sẽ luôn ở bên em.”
Kiều An sang .
Đêm nay trời , ánh đèn sáng rực.
Gương mặt đầy quan tâm, ánh mắt dịu dàng, cô đều thấy rõ.
“Vâng.” Kiều An đáp .
Khoảnh khắc , cô cảm thấy bao giờ kiên định đến thế.
Cô liệu thể đạt thành tựu trong Vật lý, liệu mười mấy năm thể trở thành niềm tự hào của đất nước…
con đường , thể vì quá khó mà bỏ cuộc.
Dù bao xa, cô cũng sẽ cố gắng hết sức.
Không ai cũng một cuộc đời rực rỡ, nhưng nếu cô thể để vài dấu chân con đường , thì , thế hệ sẽ bước tiếp, xa hơn, tiến đến những đỉnh cao mà Vật lý thế giới từng chạm tới.
Ngọn lửa mới sẽ truyền , ngừng lớn lên.
Cô thể là thắp lên ngọn lửa , càng sáng càng .
“Anh , cảm ơn . Cảm ơn vì luôn ở bên em.”
“Ngốc.” Bạc Lục Ly chỉ xoa đầu cô.
—
“Đoàn học sinh đại diện nước tham gia Olympic Vật lý quốc tế trở về. Họ giành tổng cộng 5 huy chương vàng, tiếp tục giữ vững vị trí dẫn đầu đoàn. Đây là…”
Phóng viên tại hiện trường bắt đầu đưa tin.
Dù nhóm Kiều An về đến nơi, nhưng ảnh chụp tập thể của họ xuất hiện khắp các trang mạng xã hội, báo chí, và truyền thông trong nước.
Trong thời đại mạng xã hội phát triển như hiện nay, thành tích của họ nhanh chóng leo lên top tìm kiếm.
Cả năm mặc đồng phục thi đấu, tay cầm quốc kỳ, chụp một tấm ảnh cực . Bức ảnh nhanh chóng lan truyền khắp mạng xã hội, chia sẻ hàng loạt.
[Trời ơi! Quá đỉnh!]
[Cả nhóm đều giành huy chương vàng, tự hào quá !]
[Đại thắng ! Nhìn mấy bạn nhỏ mà thấy thương, chắc đổ bao mồ hôi mới thành tích !]
[Cùng là học sinh cấp 3, mà khác một trời một vực!]
[Toàn là nhân tài tương lai, cố lên nhé!]
[Mà… ai thấy nhan sắc của cả nhóm đều quá nổi bật ?]
[Nam sinh ở giữa, nữ sinh bên cạnh nữa, trời ơi, nhan sắc như thần tiên! Mặc đồ đơn giản mà vẫn nổi bật!]
[Cùng là con , các bạn giỏi thế ?]
…
Trong khi đó, Kiều An và các bạn đang theo thầy Tổ Đức Giang đến văn phòng tổ chức, đang là chủ đề nóng mạng.
Họ điện thoại, nhưng chủ yếu dùng để gọi và nhắn tin, ít khi lên mạng xã hội. Riêng Kiều An thì thậm chí cài app nào.
Thầy Tổ lấy tinh thần, tươi dẫn cả nhóm về. Các thầy cô trong tổ chức cũng vui, tận nơi đón họ.
“Ha ha! May quá, mất mặt tổ chức, mang về chiến thắng tuyệt đối!” Thầy Tổ khoe khoang.
Một thầy khác đùa:
“Ông khoe thôi, công lao lớn là của mấy em học sinh, ông chỉ công trạng hạng nhì thôi!”
“Hạng nhì cũng là công!” Thầy Tổ chẳng buồn tranh cãi, vẫn tươi.
Ông kéo Kiều An và Bạc Lục Ly phía , rạng rỡ:
“Nào nào, tranh thủ ! Mấy em khác các trường đại học nhận , chỉ còn hai em quyết định. Ai thì nhanh tay lên!”
Các thầy cô lập tức sáng mắt, một tiến lên:
“Bạc Lục Ly, Đồng Kiều An, trường chúng hoan nghênh hai em!”
“Về Quốc Khoa Đại , khoa Vật lý của chúng cực mạnh, còn thể học cùng Tô Trạch nữa!”
“Trung Khoa Đại cũng kém nhé! Các em nên cân nhắc…”
Thấy sắp thành một cuộc tranh giành, Kiều An mỉm , nhẹ nhàng :
“Em cảm ơn các thầy cô quan tâm, nhưng em hỏi ý kiến thầy của em .”
Cô rõ là thầy nào, nên nghĩ là giáo viên cấp 3, cũng hỏi thêm, chỉ dặn cô nhớ cân nhắc kỹ.
Sau đó, sự chú ý chuyển sang Bạc Lục Ly.
“Bạc Lục Ly, em nhất định Đại học Kinh Hoa! Trường chúng là top 1 cả nước, khoa Vật lý cũng top 1. Mấy giáo sư nhận em học trò !”
Thầy giáo đang thật.
Ai cũng thấy rõ Bạc Lục Ly năng khiếu vượt trội.
Không chỉ Đại học Kinh Hoa, nhiều trường khác cũng nhận khoa Vật lý, thậm chí là nhận học trò riêng, kiểu quan hệ thầy trò như thầy Tổ với Thường Hoài, chứ sinh viên bình thường.
Bạc Lục Ly lắc đầu, giọng bình thản như khi:
“Em định học chuyên ngành Vật lý.”
Câu như ném một quả b.o.m xuống giữa phòng.
Mọi sững sờ.
Thầy Tổ Đức Giang tưởng nhầm, vội hỏi :
“Em gì? Nói nữa !”
“Em học Vật lý. Em sẽ theo ngành Khoa học máy tính và Tài chính, học song ngành.” Giọng Bạc Lục Ly chắc chắn, rõ ràng quyết định từ lâu.
Cả phòng c.h.ế.t lặng.
Thường Hoài và hai còn cũng ngơ ngác , ai ngờ Bạc Lục Ly chọn học Công nghệ và Tài chính!
Kiều An liếc , chột .
Thật … cô từ .
Chỉ là cho ai.
Không khí rơi im lặng.
Rồi ngay đó, các thầy cô đồng loạt lên tiếng:
“Bạc Lục Ly, em năng khiếu như , học Vật lý?”
“Thật sự quá phí phạm!”
“Tại chọn Công nghệ và Tài chính? Lỡ em năng khiếu thì ? Em nên suy nghĩ !”
“Em là thiên tài Vật lý! Em học Vật lý!”
“Nếu em từ bỏ, sẽ hối hận!”
…
Các thầy cô vây quanh, như lay tỉnh , hét lên:
“Tỉnh táo ! Học Vật lý !”
Bạc Lục Ly vẫn kiên định. Dù ai với ánh mắt đồng tình, vẫn thẳng, giọng chắc chắn:
“Em quyết định từ đầu năm lớp 11 .”
…
Một vài thầy cô vẫn cố gắng thuyết phục, nhưng kết quả.
Trước đó, trong buổi thực nghiệm với giáo sư La Hướng Kính, ông từng một câu:
“Cậu theo đuổi lợi ích, đam mê với Vật lý.”
Lúc đó, còn nghĩ giáo sư La quá, thậm chí lo ông tổn thương Bạc Lục Ly.
giờ thì ai cũng nhận : giáo sư La đúng. Bạc Lục Ly thật sự đam mê với Vật lý. Anh theo đuổi Khoa học máy tính và Tài chính.
Thầy Tổ Đức Giang trừng mắt Bạc Lục Ly, thấy ánh mắt vẫn bình thản, ông hất tay áo bỏ , rõ ràng là thêm một giây nào nữa.
Các thầy cô khác cũng chỉ thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-78-tro-ve.html.]
Bạc Lục Ly cúi đầu xin :
“Em cảm ơn các thầy cô dạy dỗ và quan tâm. Em quyết định , chỉ thể phụ lòng kỳ vọng của .”
Anh cúi 90 độ, nghiêm túc.
Các thầy cô còn gì để , chỉ thể thở dài nữa, dặn dò:
“Nếu em thật sự đổi , thì còn một năm nữa. Hãy suy nghĩ kỹ, hy vọng em sẽ trân trọng tài năng của . Không học Vật lý thì thật sự tiếc.”
Các thầy cô lượt rời . Thường Hoài và các bạn cũng khuyên thêm, vì họ hiểu rõ Bạc Lục Ly, một khi quyết định thì sẽ đổi.
Chỉ là…
Bạc Lục Ly học Vật lý thật ?!
Quá sốc!
Ba mang vẻ mặt “hoài nghi cuộc đời” về khách sạn. Ngày mai ai về trường nấy, hôm nay nghỉ ngơi lấy sức. Sau bao ngày mệt mỏi và di chuyển liên tục, giờ họ chỉ dài ngủ một giấc thật ngon.
Sau khi về phòng, Kiều An sang Bạc Lục Ly, khẽ chạm tay :
“Anh , cũng về nghỉ thôi.”
Bạc Lục Ly cô, hỏi nhẹ:
“Em thấy khi học Vật lý?”
Kiều An bất ngờ.
Trước đây khi với cô về quyết định , hỏi cô nghĩ gì. Cô chỉ ngạc nhiên, từng suy nghĩ của .
Không ngờ giờ hỏi.
Kiều An suy nghĩ một chút, thật lòng:
“Em vì chọn Vật lý, mà học Công nghệ và Tài chính, những ngành từng tiếp xúc.”
“ em là kiên định và lý trí. Một khi quyết định, chắc chắn là suy nghĩ kỹ. Vậy thì… em thể phản đối?”
Cô dừng một chút, tiếp:
“Giống như luôn ủng hộ em, em cũng sẽ luôn ủng hộ . Em tin rằng, dù học gì, ở bất kỳ cảnh nào, vẫn sẽ tỏa sáng.”
Ánh mắt Kiều An nghiêm túc.
Cuộc đời con quá ngắn, so với vũ trụ thì nhỏ bé đến mức khiến thấy bất lực.
Nếu ngắn như , mà còn điều , sống đúng với cảm xúc của , thì thật sự buồn.
Bạc Lục Ly vẫn cô, đến khi cô định tiếp, mới đưa tay, đôi tay run đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng xoa.
Gặp , là một may mắn lớn.
Họ là hai mảnh ghép bổ sung cho , là hai gắn bó thể tách rời.
Hôm đó, Bạc Lục Ly gì thêm, nhưng Kiều An tâm trạng hơn.
—
Ban đầu, Đồng Thương Hành định đến đón Kiều An, nhưng cô từ chối. Cô và Bạc Lục Ly tự bay về.
Về đến thành phố C, hai chia tay: một về trường Nhị Trung, một về huyện M.
Kiều An thấy buồn.
Hai tháng qua họ rời , giờ xa thật sự nỡ.
Bạc Lục Ly an ủi:
“Kiều An, em cứ học tập thật . Muốn gì thì cứ , chọn ai thì cứ chọn. Đừng để tiếc nuối.”
Kiều An gật đầu thật mạnh.
Bạc Lục Ly :
“Đừng lo cho . Anh huy chương vàng, nhận trợ cấp và khen thưởng nhiều lắm. Học phí cấp 3 đủ , năm đầu đại học cũng lo. Em… hãy chăm sóc bản thật .”
“Vâng, em sẽ!” Kiều An rạng rỡ.
“Anh , em . Em nhanh chóng học tập. Anh cũng cố lên, thi thật nhé!”
“Ừ, em cũng .”
Cả hai đều , vẫy tay chào , như thể chia tay buồn chút nào.
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Họ gần như xoay cùng lúc. Nụ nở môi, cũng rơi xuống ngay khi .
Bạc Lục Ly mắt đỏ hoe. Kiều An đưa tay lau nước mắt thật nhanh.
Họ nỡ xa , nhưng đau khổ. Vì mỗi chia tay, là để chuẩn cho gặp hơn.
Kiều An về nhà, mà nhờ chú Hình đưa thẳng đến trường Nhị Trung.
Khai giảng một thời gian, nhưng cô vẫn đến trường. Dù chỗ và tình hình lớp từ Đường Linh Thành, cô vẫn thấy lạ lẫm.
Cô đến văn phòng tìm cô Hạ Úy.
“Đồng Kiều An? Sao em về sớm ? Không nghỉ ngơi lấy một ngày ?” Cô Hạ ngạc nhiên, quan tâm hỏi.
“Em nghỉ ạ. Em đến báo danh , tranh thủ theo kịp tiến độ học.” Kiều An mỉm .
“Được. Lát nữa cô sẽ sắp xếp các bài giảng, thứ Sáu cô sẽ đưa cho em. Cuối tuần em về nhà xem kỹ nhé.” Cô Hạ đẩy kính, giọng dịu dàng.
“ cũng đừng vội quá, giữ gìn sức khỏe.”
Lời , cô Hạ chỉ với Kiều An. Nếu là học sinh khác, cô giục học ngay, lãng phí một giây!
“Vâng, cảm ơn cô Hạ.”
Nói xong, Kiều An theo cô Hạ về lớp học.
Lúc , khí trong các lớp bắt đầu sôi nổi.
Tại lớp 2.
“Đồng Kiều An về !!”
“Thật hả?!”
“Thật mà! Tớ thấy cô ở văn phòng”
“Trời ơi, lát nữa qua lớp 1 ngó thử!”
“Tớ còn xin chữ ký nữa…”
“Haha, các coi cô như idol luôn .”
“Cô nổi tiếng thật mà. Biết còn nổi hơn nữa!”
“Giờ cô là thần tượng của tớ !”
So với lớp 2 chỉ tò mò, thì lớp 1 cực kỳ phấn khích. Cuối cùng họ cũng gặp Đồng Kiều An, mệnh danh là “huyền thoại cùng lớp”.
Cô giành huy chương vàng Olympic Vật lý quốc tế, còn lên cả hot search, xinh nổi bật. Làm họ háo hức cho ?
Vì , khi Kiều An cùng cô Hạ Úy bước lớp, cô suýt nữa ánh mắt đầy nhiệt tình của cả lớp cho choáng váng.
Cô Hạ giới thiệu:
“Đây là bạn Đồng Kiều An, tham gia Olympic Vật lý quốc tế và giành huy chương vàng. Bạn trở về, cạnh Tề Thịnh Vinh. Cả lớp cùng chào đón bạn nhé!”
“Bốp bốp bốp bốp!” Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Dưới ánh mắt chăm chú của cả lớp, Kiều An cố gắng giữ bình tĩnh, đến chỗ cạnh Tề Thịnh Vinh.
Cô ngờ các bạn nhiệt tình đến . Trong lớp, cô gần như quen ai, nhưng may mắn là bên cạnh Tề Thịnh Vinh, phía là Đường Linh Thành, đều là cô quen.
Tề Thịnh Vinh giơ ngón cái chào cô. Đường Linh Thành thì phấn khích đến mức suýt nhảy dựng lên, nhưng cố kiềm chế, chỉ ngốc nghếch.
Kiều An gật đầu chào họ, xuống chỗ của .
Cuối cùng, cô trở lớp học.
Cô Hạ nghiêm giọng:
“Mọi học hành nghiêm túc, ồn. Riêng Kiều An, nếu gì cần giúp đỡ, cứ đến gặp cô hoặc hỏi các bạn trong lớp nhé.”
“Vâng, cảm ơn cô Hạ.”
Sau khi cô Hạ rời , Tề Thịnh Vinh nghiêng nhỏ:
“Quả nhiên giỏi, còn hơn cả những gì tưởng. Huy chương vàng luôn, quá đỉnh.”
“Cậu cũng kém. Sắp đến kỳ kiểm tra tháng , chắc vượt .”
“Tháng thi, học nhiều. Nếu vẫn vượt thì về nhà mất.”
Cả hai cùng . Họ đều là học sinh xuất sắc, nên khi chuyện luôn toát sự tự tin.
Phía , Đường Linh Thành im lặng, tai cụp xuống, dám lên tiếng.
Cậu cảm thấy… tự ti.
Kiều An quá giỏi, đến cả Tề Thịnh Vinh cạnh cô còn chắc xứng, huống chi là… .
Cậu trở nên ủ rũ, mắt chằm chằm gáy Kiều An, đầy buồn bã.
Cậu cố gắng hết sức, nhưng vẫn thể theo kịp bước chân của Kiều An.
Khi Kiều An cúi đầu, cô phát hiện ngăn bàn của dọn gọn gàng, giống hệt cách cô từng sắp xếp đây.
Cô mỉm , hỏi gì, chỉ đầu Đường Linh Thành:
“Rạng Sáng, cảm ơn nhé.”
Đường Linh Thành đỏ mặt, vội đáp:
“Không… gì !”
Ngay lúc đó, giáo viên bước lớp, Kiều An đầu , nhẹ.
Tâm trạng Đường Linh Thành lập tức lên, miệng ngốc nghếch.
—
Vừa tan học, Kiều An các bạn vây quanh.
Người thì tò mò về kỳ thi, thì ngưỡng mộ cô, ai cũng chuyện, cho cô cơ hội rời .
Mãi đến giờ ăn tối, Kiều An mới thoát , cô lên văn phòng lớp 12.
Quả nhiên, thầy Cừu Dịch Khôn đang ở đó.
Kiều An gõ cửa. Thầy Cừu thấy cô thì bất ngờ, nhưng tránh , chỉ cầm ly , híp mắt cô.
Cô bất lực, bước :
“Thầy Cừu, thầy ăn cơm ?”
“Sắp . Tối nay tiết tự học, ăn xong là về nhà chơi.” Thầy trả lời “thoải mái”.
Kiều An càng thêm bất đắc dĩ, rõ lý do đến:
“Thầy Cừu, em cảm ơn thầy dạy dỗ.”
Nói xong, cô cúi 90 độ.
Nếu thầy Cừu, cô chắc chắn thể thuận lợi tham gia kỳ thi, càng thể giành huy chương vàng.
“Cảm ơn gì chứ, tất cả là do em cố gắng thôi.” Thầy vẫn híp mắt, vẻ mặt lười biếng, uống nước hỏi:
“Em chọn trường đại học nào ?”
“Em chọn Đại học Kinh Hoa, khoa Vật lý.” Kiều An trả lời nghiêm túc.
“Chắc chắn ? Có giáo sư nào phù hợp ?”
Thầy chỉ hỏi cho , vì mới lớp 11, gì giáo sư định hướng.
Không ngờ Kiều An gật đầu nghiêm túc, còn :
“Dạ, em theo học giáo sư La Hướng Kính.”
“Phụt!” Thầy Cừu phun cả nước trong miệng .