Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 74: Học Thần

Cập nhật lúc: 2025-10-31 15:40:57
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai suất đầu tiên gần như bàn cãi: Bạc Lục Ly và Kiều An đều đủ năng lực để chọn riêng lẻ, nhưng khi kết hợp thì càng ăn ý, bổ sung cho .

Trong trường hợp , việc họ chọn là điều gần như chắc chắn.

Ba suất còn , Thường Hoài và Tô Trạch cũng thông qua với phiếu tuyệt đối.

Riêng suất cuối cùng thì gây tranh cãi: giữa Dương Lập, Ba Bằng Trình và Chương Phương Hoa, các thầy cô chia thành ba luồng ý kiến, mỗi ủng hộ một ứng viên.

Văn phòng ban tổ chức gần như biến thành một cuộc tranh luận sôi nổi.

Tất nhiên, chuyện chẳng liên quan gì đến Kiều An và Bạc Lục Ly, lúc họ đang leo núi Trường Thành.

Trường Thành là điểm du lịch nổi tiếng ở Kinh Thị, ai đến đây cũng ghé qua. Dù trời nắng gắt, giữa mùa hè oi ả, vẫn nhiều du khách đang leo núi.

“Em nổi nữa …” Kiều An thở hổn hển, mệt rã rời.

Thể lực của cô vốn , là kiểu thích ở nhà sách, nên việc leo núi thế đúng là quá sức.

Bạc Lục Ly đưa khăn giấy cho cô:

“Em lau mồ hôi .”

Giọng đầy ý :

“Không , em sẽ cùng mà.”

Kiều An mặt mày ủ rũ, ánh mắt đầy vẻ cầu xin .

Cô thật sự hối hận vì hứa, lúc đó nghĩ sẽ mệt đến mức .

Bình thường cô luôn rạng rỡ, hiếm khi tỏ yếu đuối như , còn như đang cầu cứu.

Bạc Lục Ly thấy thế, suýt nữa thì mềm lòng đồng ý cho cô nghỉ. cuối cùng vẫn kiềm chế, mỉm , đưa tay :

“Em cần rèn luyện thể lực. Không bỏ cuộc. Đi thôi, kéo em .”

Kiều An chu môi, đưa tay để dắt tiếp.

Thật , nếu là khác, Kiều An sẽ bao giờ tỏ yếu đuối. Dù mệt, cô cũng sẽ c.ắ.n răng chịu đựng.

đây là Bạc Lục Ly, mà cô thể dựa , thể thoải mái thể hiện sự mệt mỏi và yếu lòng.

Trời nóng, nhưng nhờ Bạc Lục Ly động viên và kéo , Kiều An vẫn thành quãng đường định.

Gần trưa, nắng càng gắt, Bạc Lục Ly dẫn Kiều An rời khỏi khu vực leo núi.

Trên đường , họ gặp một bà cụ đang bán đồ lưu niệm nắng.

Kiều An bước tới, định mua vài món.

Toàn là những món đồ nhỏ xinh, cô cầm một chiếc móc khóa lên hỏi:

“Cái dễ thương quá ? Em thích mấy cái móc khóa hình Trường Thành lắm! Cái cũng đáng yêu nữa, hai cái còn giống .”

Bà cụ tươi:

“Cô bé, đây là một cặp móc khóa tình nhân đấy, thể ghép với .”

sang Bạc Lục Ly, giọng to rõ:

“Cậu trai, mua một cặp , mỗi một cái, gắn bó mãi mãi, bao giờ chia xa.”

“Dạ …” Kiều An định giải thích.

Bạc Lục Ly nhẹ nhàng :

“Được, cháu mua.”

Kiều An ngạc nhiên.

Bạc Lục Ly bình thản lấy tiền từ balo , bà cụ tít mắt.

Khi cầm cặp móc khóa tay, Kiều An vẫn còn ngơ ngác, món đồ nhỏ xinh.

“Anh… cái …” Kiều An lúng túng.

Bạc Lục Ly nhẹ:

“Cất , em thấy dễ thương mà.”

đây là móc khóa tình nhân mà?”

“Thì ? Tình nhân thì chúng dùng ? Anh lười giải thích, khác hiểu nhầm thì kệ, chúng quen .” Anh bình tĩnh.

Kiều An nghĩ một lúc, thấy cũng hợp lý.

“Vậy cũng lấy một cái nhé.” Cô đưa một cái cho Bạc Lục Ly.

Anh nhận lấy, giọng nhẹ nhàng, rõ là với cô với chính :

“Ý nghĩa của món cũng . Nếu chúng thể mãi một lòng, bao giờ chia xa, thì cũng .”

Kiều An siết chặt chiếc móc khóa trong tay.

Không vì lời của Bạc Lục Ly khiến cô xúc động, mà vì…

từng nghĩ rằng sẽ xa .

cô chợt nhận : ai cũng sẽ trưởng thành. Liệu khi lớn lên, họ sẽ chia xa? Liệu sẽ gặp một cô gái khác, thật sự gắn bó với ?

Lúc đó, thể mãi bên ?

Kiều An thấy lòng chùng xuống.

Cô chợt nhận : lớn lên lúc nào cũng là điều .

Trưởng thành nghĩa là gặp gỡ, nhưng cũng thể là chia ly.

Nghĩ đến việc , bên cạnh Bạc Lục Ly sẽ là một cô gái xa lạ, thiết với

Cô thấy hoang mang.

Ánh mắt cô cứ chằm chằm đang cẩn thận cất chiếc móc khóa balo.

Bạc Lục Ly cảm nhận ánh mắt , sang, nhẹ giọng :

“Đi thôi nào, em đói ? Trưa , ăn nhé…”

Anh xong, Kiều An gật đầu, mỉm , chăm chú lắng .

Chỉ là những suy nghĩ , lẽ sẽ để một dấu ấn trong lòng cô. Nghĩ đến thôi cũng thấy buồn.

Khi Kiều An và Bạc Lục Ly về, danh sách vẫn công bố.

khi Kiều An tắm rửa, đồ và lớp học, danh sách chính thức dán lên bảng thông báo.

Năm cái tên rõ ràng, gì bất ngờ.

Không ai ngoài dự đoán.

Bạc Lục Ly (đội trưởng), Đồng Kiều An, Thường Hoài, Tô Trạch, Chương Phương Hoa.

Ba nam, hai nữ.

Danh sách năm chọn thật sự hợp lý. Ai cũng năng lực rõ ràng.

Dù Ba Bằng Trình và Dương Lập cũng giỏi, nhưng suất tham gia hạn, nên bắt buộc chọn lọc.

Kiều An thấy tên trong danh sách, trong lòng giấu niềm vui.

Chương Phương Hoa thì vui đến mức phát cuồng, lao tới ôm chặt lấy Kiều An:

“Aaaa! Kiều An! Chị vui quá! Chị chọn !”

Kiều An cũng vui lây, và vỗ nhẹ lưng cô .

“Chị cứ tưởng chọn cơ!”

“Sao ? Chị giỏi thật sự mà.” Kiều An nghiêm túc khẳng định.

Nếu Chương Phương Hoa thực lực, thì thể giành giải nhất, và tuyển thẳng Phục Đán?

Hai đang trò chuyện, Bạc Lục Ly phía Kiều An, ánh mắt đầy ấm áp cô.

Sau khi danh sách công bố, các thầy cô bắt đầu sắp xếp cho những học sinh còn về nhà.

Riêng năm chọn thì giữ để thông báo kế hoạch tiếp theo.

Vì sắp đến ngày khai giảng, trường học cũng chuẩn năm học mới, nên họ thể tiếp tục ở đây.

Nhóm năm vẫn sẽ tiếp tục tập huấn, nhưng chuyển sang ở khách sạn.

Từ giờ trở , họ phép lơ là. Cường độ tập huấn sẽ tăng lên đáng kể.

Trước đây hơn 100 cùng học, giờ chỉ còn 5 , nên gần như mỗi đều các thầy cô “soi” kỹ, huấn luyện gắt gao.

Tạm thời họ trường học, vì mục tiêu mắt là chuẩn cho kỳ thi Olympic Vật lý quốc tế.

May mà thời gian quá dài, khi thi xong, họ vẫn kịp bắt nhịp với chương trình học.

Ngày mai là ngày rời khỏi đội tập huấn.

Sau bữa tối và buổi họp cuối cùng, Kiều An và Bạc Lục Ly dạo quanh trường.

Không chỉ họ, nhiều khác cũng cùng ý tưởng. Sân thể d.ụ.c đây vắng tanh, hôm nay nhiều nhóm trò chuyện.

Kiều An và Bạc Lục Ly cũng xuống bãi cỏ. Cô ngửa mặt lên trời:

“Trời ở Kinh Thị bằng ở M huyện quê chúng , chẳng mấy ngôi .”

Ban ngày thì mù mịt, thấy trời xanh mây trắng.

Bạc Lục Ly còn kịp trả lời, thì phía vang lên giọng vui vẻ:

“Ở Kinh Thị mà còn thấy lắm , em còn mong thấy cả bầu trời đầy ?”

Là Chương Phương Hoa, tâm trạng cô đang chọn đội.

“Chỉ là nghĩ cho vui thôi.” Kiều An nhún vai.

Cô bất chợt xuống trời, và thật.

Kiều An xuống, tay gối đầu, mắt lim dim lên bầu trời.

Bạc Lục Ly nhẹ, cũng xuống bên cạnh cô.

“Hai luôn đây ? Cỏ ở đây thoải mái lắm hả?” Chương Phương Hoa tò mò.

“Cũng thoải mái lắm , mềm như cỏ ở quê, cũng mùi thơm ngọt ngào của cỏ xanh.” Kiều An lắc đầu.

Đó là ký ức của Đồng Kiều An, hiểu khắc sâu đến thế.

Cô như vẫn còn ngửi mùi cỏ thơm, thấy trời xanh mây trắng trong trẻo.

“Cỏ xanh mà cũng ngọt ngào ?” Chương Phương Hoa cũng xuống, ghé đầu sát Kiều An, trêu chọc,

“Nói thật , kiếp em là cừu non đúng , nên mới cỏ xanh mùi gì?”

Kiều An sang lườm cô một cái. Nếu đang gối tay, chắc cô gõ đầu cô một cái .

“A! Mấy đúng là ở đây! Làm tìm khắp nơi!” Tô Trạch chạy tới,

“Tụ tập mà gọi tớ một tiếng!”

Thường Hoài cũng xuống, giải thích:

“Thấy Bạc Lục Ly và Kiều An ở đây, nên bọn tới luôn.”

“Vậy là vô duyên đấy. Người đang yêu đương, mấy bóng đèn ?” Tô Trạch la lên.

“Tô Trạch, đừng linh tinh.” Kiều An hừ một tiếng.

“Rồi , nữa. Hai cứ chơi . Thường Hoài, Chương Phương Hoa, hai cũng bóng đèn luôn hả?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-74-hoc-than.html.]

Cả hai vẫn im.

Chương Phương Hoa còn đáp :

“Một là bóng đèn, ba cũng thế. Thôi cứ đây tâm sự .”

Họ ở Kinh Thị khá lâu, nhưng hiếm khi thư giãn như thế . Toàn là thi cử, ôn luyện, bài… Ngồi ngắm như thế , là chuyện từ lâu .

Ngày mai sẽ bắt đầu tập huấn với cường độ cao, nên đêm nay là thời gian hiếm hoi để nghỉ ngơi.

Nằm cỏ, ngắm trời, cảm giác thật sự dễ chịu. Không ai rời .

Tô Trạch cũng xuống, ngắm .

Anh còn cảm thán:

“Nằm thế cũng thoải mái thật. Đêm nay trời hiếm . Ngày mai chắc nắng chang chang cho mà xem.”

Kiều An gật đầu, đột nhiên nhỏ với Bạc Lục Ly:

“Hồi nhỏ, bà mất sẽ biến thành ngôi . Em từng nghĩ, trời chắc nhiều ngôi , liệu đủ chỗ ?”

Nói đến đây, cô tự bật .

Những ký ức như thật sự là của cô.

Từng lời , từng suy nghĩ của Kiều An ngày đó, đều như chính cô trải qua.

, nhưng ánh mắt trở nên buồn bã. Giọng cô trầm xuống:

“Sau bà mất, em mới hiểu mất thể biến thành ngôi .”

thật , em vẫn mong như thế. Nếu mất thật sự biến thành , thì bao.”

Giọng , dáng vẻ và nụ của bà ngoại vẫn hiện lên trong đầu Kiều An một cách rõ ràng.

Ngược , ký ức về “Kiều An kiếp ” thì ngày càng mờ nhạt. Ngoài một vài chuyện quan trọng, những cô từng gặp đều trở nên lẫn lộn, rõ ràng nữa.

Bạc Lục Ly , nhẹ nhàng nắm lấy tay Kiều An, gì, chỉ lặng lẽ truyền cho cô chút ấm áp.

Kiều An đầu . Khi ánh mắt hai chạm , khí xung quanh như đổi hẳn.

Tim cô đập mạnh, một cảm giác nóng bừng lan từ bàn tay đang nắm sang tận ngực.

Trước giờ từng cảm giác .

Cô định rút tay , nhưng thấy… tiếc.

Không khí lúc đó kỳ lạ, ấm áp…

Thì Thường Hoài đột nhiên lên tiếng:

“Mấy ngôi chúng đang phần lớn là hằng tinh, cách Trái Đất vài năm ánh sáng. Nghĩa là ánh sáng chúng thấy là từ vài năm . Các từng nghĩ đến việc nghiên cứu cụm ngoài dải Ngân Hà ?”

Không khí lãng mạn tan biến ngay lập tức.

Có những … thật sự thể “g.i.ế.c c.h.ế.t” cảm xúc chỉ bằng một câu .

Chương Phương Hoa bực , đập nhẹ Thường Hoài:

“Cậu nhiều quá! Không thể im lặng một lúc ?”

“Miệng sinh là để mà!” Thường Hoài cãi .

Hai bắt đầu tranh luận.

Tô Trạch chen , hỏi Kiều An và Bạc Lục Ly:

“Sau hai định học đại học nào? Có định theo ngành Vật lý ?”

“Hỏi gì?” Chương Phương Hoa Tô Trạch đầy cảnh giác.

Tô Trạch gãi mũi, ngại:

“Thì… giáo viên ở Đại học Quốc gia bảo hỏi thử. Nếu thì quảng bá cho trường một chút. Trường hoan nghênh hai .”

“Phục Đán cũng hoan nghênh nhé!”

“Trung Khoa cũng kém …”

Kiều An bật , trả lời sẽ học trường nào. Cô chỉ lên mấy ngôi lấp lánh trời và :

“Nếu cơ hội, em nghiên cứu Vật lý thiên văn.”

Đó là những vì xa xôi, là bầu trời đầy khi cỏ ngắm lên.

Nơi đó thời gian và gian vô tận, hố đen, những bí ẩn của vũ trụ, điều con hiểu, khám phá .

Kiều An khẽ thở dài:

“So với vũ trụ, đời thật sự quá ngắn.”

Mọi đều sững .

Chương Phương Hoa lao tới, ôm lấy Kiều An, lớn:

“Em còn lớn mà mấy câu như ông cụ non !”

còn định cù Kiều An, nhưng ánh đèn mờ, cô chợt thấy tay Kiều An đang Bạc Lục Ly nắm chặt. Mà lúc đó, ánh mắt Bạc Lục Ly cũng đang .

“Khoan …” Đồng tử Chương Phương Hoa co .

Chẳng chuyện “tình cảm” giữa Kiều An và Bạc Lục Ly chỉ là lời đùa thôi ?

Họ kiểu em thiết ?

Sao giống như ?

Ánh mắt của Bạc Lục Ly đột nhiên trở nên sắc lạnh. Anh từng ai như thế mặt , ánh mắt như một con sói, khiến Chương Phương Hoa hoảng sợ.

Thật sự đáng sợ.

Kiều An hiểu chuyện gì đang xảy , Chương Phương Hoa đầy thắc mắc:

“Phương Hoa? Chị thế?”

“Không… cả!” Chương Phương Hoa vội xuống, vỗ n.g.ự.c để trấn an bản .

Họ đang nắm tay chặt!

Đây kiểu em thiết!

rõ ràng Bạc Lục Ly gì với Kiều An.

Chương Phương Hoa dám ngẩng đầu, chỉ im, cố gắng bình tĩnh .

Kiều An thì gì, vẫn nhẹ nhàng :

“Em tưởng chị khỏe. Em chỉ đang cảm thán rằng đời quá ngắn so với vũ trụ thôi.”

đúng, cũng nghĩ …” Thường Hoài lập tức tiếp lời.

Cậu hứng thú với chủ đề vũ trụ. Tô Trạch cũng tham gia, và cả Chương Phương Hoa khi bình tĩnh cũng góp chuyện.

Chỉ là cô dám dậy, cũng dám tay hai nữa.

cố quên ánh mắt đáng sợ của Bạc Lục Ly, giả vờ như chuyện gì xảy .

Chỉ Bạc Lục Ly là vẫn bình thản cạnh Kiều An, lặng lẽ , lòng cực kỳ yên tĩnh.

Tối hôm đó, năm học sinh xuất sắc chuẩn tham gia Olympic Vật lý quốc gia cùng bãi cỏ, trò chuyện đủ thứ đề tài.

Bầu trời, vũ trụ, các vì , thậm chí cả ngoài hành tinh.

Họ còn trẻ, đầy tò mò về tương lai và những điều .

Đêm , ngoài việc Chương Phương Hoa vô tình phát hiện một mặt “đáng sợ” của Bạc Lục Ly, thì đều trò chuyện vui vẻ, chia sẻ ước mơ và định hướng nghiên cứu.

Với tương lai, những trẻ vô vàn kỳ vọng.

Sau đêm đó, mối quan hệ giữa năm trở nên thiết hơn, hòa hợp hơn. Chỉ là Chương Phương Hoa bắt đầu tránh né Bạc Lục Ly, còn Kiều An thì hề nhận .

Cô đang chìm trong guồng tập huấn căng thẳng.

Ngay cả ăn cơm cũng tranh thủ, còn thời gian để tâm sự như .

Cuối tháng 8, trường Nhị Trung khai giảng.

Lớp 10 mới nhập học, còn nhóm Kiều An thì chính thức lên lớp 11, chuyển sang khu nhà dành cho khối 11.

Danh sách lớp mới cũng công bố, nhiều lớp máu” .

Lớp 1 và lớp 2, hai lớp thực nghiệm cũng ngoại lệ. Những học sinh theo khối xã hội hoặc điểm thi chuyển ngoài, nhường chỗ cho các bạn học giỏi khối tự nhiên từ các lớp song song.

Ngoài một vài học sinh xuất sắc giữ , các bạn còn đều phân lớp bằng cách rút thăm giữa hai giáo viên chủ nhiệm.

Dĩ nhiên, Đường Linh Thành sớm nhờ gia đình tìm cách để lớp 1.

Cuối cùng, cũng toại nguyện. Những nỗ lực suốt học kỳ 1 uổng phí, lớp thực nghiệm.

Xếp hạng của là hơn một trăm. Lúc thấy kết quả, Đường Linh Thành suýt vì vui.

Sau đó mới phát hiện, trong top 100 khối tự nhiên cũng chuyển sang khối xã hội, nên đủ điều kiện lớp thực nghiệm.

Cậu mừng như phát điên, cả nhà họ Đường cũng vui tả nổi.

Những chuyện là do Đồng Kiều Bác kể cho Kiều An. Trong kỳ nghỉ , Kiều An chỉ về nhà một .

Khai giảng , cô vẫn về.

Cô Hạ Úy còn gọi điện cho Kiều An, bảo cô cứ yên tâm tập huấn, chuyện ở trường lo. Chương trình học cần lo, điều quan trọng nhất là kỳ thi sắp tới.

Khi nhận cuộc gọi đó, Kiều An thấy lòng ấm áp.

Còn Bạch Thi Đồng, khi đến trường hôm nay thì sắc mặt .

vốn nghĩ rằng khi Kiều An ở nhà, thì Đồng gia sẽ giống như đây, chỉ và Đồng Kiều Bác sống cùng suốt 15 năm qua.

Ai ngờ, dù Kiều An mặt, cả nhà họ Đồng vẫn nhắc đến cô suốt ngày.

Đặc biệt là từ hôm qua khi thủ tục nhập học đến hôm nay khai giảng, Bạch Chỉ Lan cứ liên tục nhắc Kiều An, lo lắng cô ở ngoài vất vả .

Dù Bạch Chỉ Lan cũng đang chăm sóc Bạch Thi Đồng, nhưng điều đó khiến cô thấy khó chịu.

Khi đến lớp 2, Bạch Thi Đồng chỗ cũ của . Lúc giáo viên đến, chỉ tạm.

Trong lớp nhiều gương mặt mới, nhưng Bạch Thi Đồng vốn mối quan hệ , nên nhanh nhiều bạn vây quanh.

Ngay cả những học sinh mới chuyển lớp 2 cũng đến chào hỏi, lấy cô trung tâm để trò chuyện.

Cuối cùng, sắc mặt cô cũng tươi lên đôi chút.

niềm vui đó kéo dài lâu…

nhắc đến Đồng Kiều An.

“Cô lớp 1 . Lớp 1 Tề Thịnh Vinh, giờ thêm Đồng Kiều An, lớp mà so ?”

“Sao giáo viên chủ nhiệm lớp tranh cô về lớp nhỉ? Hai cùng đầu, đáng chia đều chứ!”

“Mơ gì thế! Giáo viên lớp bên chắc chắn giữ cô ! Đó là Đồng Kiều An mà, sắp tuyển thẳng đại học luôn !”

! Giải nhất, thành viên đội tuyển quốc gia, cô giỏi quá!”

“Trước đây cứ tưởng cô chỉ là học sinh giỏi bình thường, ai ngờ là “học thần” thật sự. Còn là nữ thần trong lòng nữa, tiếc là học cùng lớp với cô …”

 

Loading...