Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 69: Tạm Biệt
Cập nhật lúc: 2025-10-24 15:15:45
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Yêu á?!
“…”
Sau một lúc im lặng, một thầy giáo khẽ :
“ mà… cũng hợp thật.”
“Đừng linh tinh. Một lớp 11, một lớp 12, chắc chắn đều đang tập trung học hành. Yêu sớm là phép!” Một thầy khác nghiêm giọng.
Một khác chỉ nhún vai, đùa nữa.
Thật , họ cũng chỉ vui. Nếu Kiều An và Bạc Lục Ly thật sự đang yêu , thì chắc chắn họ sẽ khuyên hai bạn nên tập trung học, đừng để ảnh hưởng đến việc thi cử.
Mấy thầy cô bàn chuyện riêng nữa, quan sát học sinh.
Còn Kiều An và Bạc Lục Ly đang theo dõi ?
Thật , trong lòng họ cũng đoán phần nào. cả hai cố gắng thể hiện gì cả, vì đây là kỳ thi học thuật, cuộc thi tranh luận.
Chỉ cần thể hiện năng lực Vật lý là đủ.
Đến gần giờ ăn tối, lượt về khách sạn. Ngày mai mới chính thức chuyển ký túc xá và bắt đầu ăn ở tại trường.
Tối hôm đó, thầy Chương tập hợp tất cả học sinh để họp.
Chủ yếu là thông báo lịch trình ngày mai, giờ tập trung, cách di chuyển về tỉnh…
Sau khi xong, thầy cho về nghỉ, chỉ giữ Kiều An và Tô Trạch.
“Thầy giữ hai em chỉ để dặn thêm vài điều. Hai em đều đạt giải nhất, mà năm nay lượng giải nhất ít. Đã đến đây thì chắc chắn ai bỏ cuộc đúng ? Phía còn kỳ thi quốc tế, tuyệt đối từ bỏ!” Giọng thầy Chương đầy quyết tâm, ánh mắt thẳng hai .
Kiều An và Tô Trạch cùng gật đầu.
“Thầy cũng mặt tỉnh thông báo: nếu hai em chọn đội tuyển quốc gia, ngoài phần thưởng , tỉnh sẽ thêm phần thưởng khác. Nếu đạt giải quốc tế, phần thưởng sẽ còn lớn hơn nữa!”
Thầy Chương mỉm :
“Tỉnh đang đặt kỳ vọng hai em! Báo tỉnh bắt đầu đưa tin !”
Kiều An và Tô Trạch liếc , nghiêm túc đáp:
“Chúng em sẽ cố gắng hết sức!”
Thầy Chương hôm nay rõ ràng đang “treo củ cà rốt” để động viên hai học trò.
Nếu thật sự chọn đội tuyển quốc gia, đó sẽ là niềm tự hào của cả tỉnh.
“Được , hai em về nghỉ sớm .” Thầy Chương dịu giọng.
“Vâng, thầy cũng nghỉ ngơi sớm nhé.”
“Tạm biệt thầy!”
Kiều An và Tô Trạch cùng rời khỏi phòng họp. Ra đến ngoài, Tô Trạch mới thở dài:
“Thầy Chương sốt ruột thật. Trước đây tỉnh nhiều bạn đạt giải hơn, nhưng những kỳ vọng ai nổi bật…”
Anh đang nhắc đến Hoàng Mẫn Quân.
Kiều An gì, chỉ mím môi. Trong lòng cô thấy tiếc cho những gì Hoàng Mẫn Quân trải qua.
—
Sáng hôm , Kiều An tiễn thầy Chương và các thầy cô về tỉnh.
Dĩ nhiên, chỉ tiễn đến cửa khách sạn.
Cô kéo theo vali, cùng Tưởng Tiểu Tuyết.
“Kiều An, cố lên nhé! Nhất định đội tuyển quốc gia, giành giải, rạng danh đất nước!” Tưởng Tiểu Tuyết đầy khí thế.
Kiều An gật đầu:
“Tớ sẽ cố gắng hết sức.”
Phía , Tề Thịnh Vinh :
“Nè, Đồng Kiều An! về thành phố C học . Học kỳ để vượt mặt nhé!”
“Vậy cũng cố lên.” Kiều An mỉm , chớp mắt —
“ cũng lơ là , nên ai là giỏi nhất… do quyết định!”
Tề Thịnh Vinh tươi. Người giỏi sẽ ghen tị với giỏi khác, mà sẽ động lực để cạnh tranh lành mạnh.
Sau khi hai xong, Hoàng Mẫn Quân cũng bước tới.
Kiều An bất ngờ.
Anh mỉm :
“Đồng Kiều An, cảm ơn em và Tưởng Tiểu Tuyết mang đồ ăn cho hôm . Lúc đó rối, kịp cảm ơn tử tế.”
“Không gì .” Kiều An vội xua tay.
“Chuyện nhỏ mà.”
Cô ngập ngừng một chút, ánh mắt vẫn lo lắng:
“Một thi … nghĩa là hết cơ hội.”
Dù đạt thành tích , chỉ cần quyết tâm thì vẫn còn cơ hội để tỏa sáng.
Hoàng Mẫn Quân rạng rỡ, ánh mắt đầy tự tin:
“Ừ, nghĩ thông . Thi là do , sai cũng là do , thì tự chịu trách nhiệm.”
“ quyết định sẽ học một năm, vẫn ở Nhị Trung. Đến lúc đó, là học trưởng của em nhé, haha!”
Anh thật sự nghĩ thông suốt. Nếu , chọn một trường khác, nơi ai quá khứ của .
vẫn chọn về Nhị Trung, dám đối mặt với kết quả, chứng tỏ trưởng thành hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-69-tam-biet.html.]
Kiều An mỉm :
“Vậy học trưởng cố lên nhé!”
Cô bỗng cái khác về Hoàng Mẫn Quân.
Cuộc đời ai cũng sẽ lúc vấp ngã. Quan trọng là khi ngã, dám lên . Nếu lên , thì vẫn còn cơ hội để tiếp. Còn nếu mãi, thì coi như kết thúc.
Kiều An vẫy tay chào, tiễn các bạn tỉnh nhà lên xe rời .
Chờ đến khi xe khuất hẳn, cô mới bước trường.
Vừa xoay , Kiều An thấy Bạc Lục Ly cách đó xa, tay đút túi quần, đang cô.
Kiều An mỉm , bước nhanh về phía .
Bạc Lục Ly cũng , đợi cô đến gần cả hai cùng về phía khu tập huấn.
Chỉ hơn một trăm học sinh tham gia, nên thứ quản lý chặt chẽ. Mỗi phát hai bộ đồng phục mùa hè giống hệt , màu xanh trắng. Cả thẻ ăn và danh sách phòng ký túc xá cũng dán lên.
Kiều An tìm phòng của và lên lầu.
Có vẻ như để giúp học sinh tập trung học tập, nên chăn ga gối đệm chuẩn sẵn. Mỗi phòng bốn , trong tủ đều sẵn bộ đồ dùng cá nhân mới tinh.
Phòng của Kiều An là phòng nữ cuối cùng, vì lượng nữ sinh ít, chỉ sáu phòng. Phòng cuối cùng chỉ hai : Kiều An và Chương Phương Hoa.
Sau khi sắp xếp đồ đạc và đồng phục mới, Kiều An đang ở trong phòng thì một bạn nữ bước .
“Trời ơi, đúng là may! Được ở chung với búp bê Barbie luôn!” Chương Phương Hoa kéo vali , chẳng buồn để gọn, liền chạy tới nhéo má Kiều An.
“Chị bỏ tay !” Kiều An giật .
Chương Phương Hoa vội buông tay, lo lắng:
“Ủa? Chị dùng lực mạnh quá hả? Có đau ?”
“… Không.” Kiều An đáp, thật động tác nhẹ, nhưng cô quen khác chạm mặt.
Bạn bè cùng giới của cô nhiều, Khâu Lộ là một trong ít, nhưng một học bán trú, một ở nội trú nên cũng quá thiết. Tưởng Tiểu Tuyết thì lịch sự. Còn kiểu tính cách như Chương Phương Hoa, Kiều An đúng là đầu gặp.
“Vậy thì !” Chương Phương Hoa tiện tay đẩy vali xuống gầm giường, rõ ràng là kiểu “ quan tâm tiểu tiết”.
Kiều An chỉ lắc đầu, nhưng thật cô thấy may mắn vì phòng chỉ hai , và là Chương Phương Hoa.
Cô định uống nước, nhưng khi lắc bình giữ nhiệt thì phát hiện hết.
Chương Phương Hoa vẫn để ý cô, thấy liền sáng mắt lên:
“Đợi chút, để chị lấy nước! Từ giờ việc lấy nước trong phòng để lo. Em chỉ cần yên, búp bê Barbie tay chân nhỏ xíu như em cần gì hết!”
Nói xong, cô xách bình nước ngoài.
Kiều An: “…”
Dù Chương Phương Hoa nhiệt tình, nhưng mấy câu như “tay chân nhỏ xíu” “búp bê Barbie” cứ… kỳ kỳ.
“… cô cũng thú vị thật. Em nghĩ ở chung với cô chắc sẽ vui lắm!” Kiều An ăn cơm tít mắt.
Nếu vì kỳ thi , cô chẳng cơ hội nào ở chung phòng với Chương Phương Hoa, học lớp , còn tuyển thẳng Đại học Phục Đán.
Còn Kiều An, sẽ chọn một trường khác.
Bạc Lục Ly đang ăn, nhưng vẫn lắng Kiều An .
Anh cau mày, vì nhận Kiều An về Chương Phương Hoa khá lâu, là lời khen.
Anh suy nghĩ một lúc, ho nhẹ:
“Kiều An.”
“Hả?” Kiều An ngẩng đầu, đôi mắt sáng rỡ .
Bạc Lục Ly định gì đó, nhưng bắt đầu từ . Kiều An ít bạn, nên cô trân trọng từng . Anh thể ngăn cô kết bạn .
Sau một lúc, chỉ lắc đầu, giả vờ đùa:
“Không gì, chỉ nhắc em là dù kết bạn thì cũng đừng bỏ mà chạy theo bạn mới nhé.”
“Tất nhiên là !” Kiều An tròn mắt, chắc nịch —
“Em vẫn sẽ ăn cơm cùng , học cũng cạnh !”
Nghe , Bạc Lục Ly khẽ , tâm trạng hẳn lên.
Kiều An còn định thêm, thì điện thoại trong cặp rung lên.
Bình thường học cô sẽ tắt máy, nhưng nhắn tin báo bình an cho bố xong nên kịp tắt.
Cô lấy điện thoại , là một lạ.
“Alo, ai ạ?”
Đầu dây bên gì đó khiến Kiều An bất ngờ:
“Là thầy Lâm ạ?”
“À , ạ.”
“Dạ, để em xem báo .”
“Cảm ơn thầy Lâm.”
Nói xong, cô mới cúp máy.
Bạc Lục Ly tò mò:
“Ai gọi cho em ?”
“Thầy chủ nhiệm lớp em, thầy Lâm Văn Giác.” Kiều An cất điện thoại, mỉm —
“Thầy bảo điểm thi cuối kỳ .”
“Vậy em bao nhiêu điểm?”