Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 67: Vui Mừng

Cập nhật lúc: 2025-10-24 15:15:43
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tổ Đức Giang: “…”

Ông tức đến trợn mắt đàn em, giận dữ :

“Bao nhiêu năm gặp, hóa bản chất vẫn đổi! đắc ý cũng vô ích thôi. Có giỏi thì nhận Đồng Kiều An học trò ! Nếu thì chỉ thể dạy học trò giỏi mà ghen tị!”

Cừu Dịch Khôn lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc:

hợp để nhận học trò. thấy đang . Ba năm một lứa, tiễn từng nhóm học sinh đời, giúp họ nền tảng . Với , thế là đủ. Nếu Đồng Kiều An theo , khi hỏng mất tiềm năng của cô bé.”

Nghe đến đây, Tổ Đức Giang cảm khái.

Ông ngờ từng cứng đầu nhất, chịu thua như Cừu Dịch Khôn, cuối cùng chọn một giáo viên cấp ba bình thường. nếu thấy vui, thì cũng chẳng bàn.

Nghe tiếp phần , Tổ Đức Giang bỗng động lòng, :

“Hay để nhận Đồng Kiều An học trò? Cô bé cẩn thận, tư duy , thể phối hợp với bất kỳ ai một cách hảo…”

Càng nghĩ ông càng thấy ý tưởng , mắt sáng rỡ, vội nắm lấy tay Cừu Dịch Khôn:

sẽ chuyện với cô bé ngay! Nếu nhận, thì nhận!”

Là một nhà khoa học hàng đầu về Vật lý, Tổ Đức Giang chỉ các trường đại học săn đón, mà cả nghiên cứu sinh, tiến sĩ cũng nhóm của ông . Được học trò của ông là một vinh dự lớn.

Khác với quan hệ thầy trò thông thường, việc “bái sư” mang ý nghĩa truyền nghề, dẫn dắt học trò xa hơn con đường nghiên cứu khoa học.

Nói thẳng , nếu Kiều An nhận học trò của Tổ Đức Giang, thì đúng là “trúng độc đắc”.

Cừu Dịch Khôn dứt khoát:

“Anh hiểu cô bé. Tính cách của cô bé đơn giản như nghĩ. Sự cẩn thận và chu đáo chỉ là một phần. Em kiểu sinh để trợ lý phụ tá cho ai.”

Giọng ông chắc nịch, chút do dự.

Tổ Đức Giang sững .

Hiếm khi đàn em đ.á.n.h giá như , ông chắc Cừu Dịch Khôn đang thật, và nhận xét đó chính xác.

Cừu Dịch Khôn tiếp xúc với Kiều An suốt một năm, còn ông thì chỉ qua bài thi và vài lời kể .

Tổ Đức Giang thở dài:

“Thôi , cứ để cô bé tự quyết định tương lai của .”

Cùng lúc đó, gia đình Kiều An xúc động đến mức suýt .

Bạch Chỉ Lan nắm c.h.ặ.t t.a.y Đồng Thương Hành, vẻ quý phái thường ngày biến mất, giọng run run:

“An An! Con bé giỏi quá!”

Đồng Thương Hành gật đầu liên tục, giọng cũng đầy xúc động:

“Thật tuyệt vời! Con gái chúng … đúng là xuất sắc!”

Ông chằm chằm lên sân khấu, hét lên:

“Kiều Bác! Mau chụp ảnh!”

Bạch Chỉ Lan cũng lấy tinh thần:

đúng! Chụp ảnh ngay!”

sẽ ảnh chính thức từ ban tổ chức, nhưng lúc , họ chỉ lưu khoảnh khắc vinh quang ngay lập tức.

Đây là giải nhất cuộc thi Vật lý cấp quốc gia dành cho học sinh trung học! Là tấm vé các trường đại học hàng đầu!

Mà Kiều An mới bao nhiêu tuổi?

Mới 16!

Bạch Chỉ Lan tự hào đến mức nên lời.

Đồng Thương Hành cũng sang Bạc Lục Ly đang sân khấu, thở dài một .

Ông thừa nhận, dù con gái họ trải qua những năm tháng khó khăn, nhưng bà nội Bạc và Bạc Lục Ly bao giờ để cảnh thiếu thốn ảnh hưởng đến sự phát triển của Kiều An.

Nghe bố , Đồng Kiều Bác mới sực tỉnh, vội lấy điện thoại chụp lia lịa.

Chụp xong, lên sân khấu, tai vẫn tiếng bố đầy tự hào.

Lúc , trong lòng cũng tràn ngập niềm tự hào. Anh chỉ hét lên, cho cả thế giới :

“Nhìn ! Cô gái xinh nhất sân khấu , giành giải nhất, chính là em gái !”

, thấy Bạc Lục Ly và Kiều An cạnh , nhận giấy chứng nhận từ ban tổ chức, thấy… chạnh lòng.

Họ thật giỏi, thật rực rỡ.

Còn thì ?

Liệu thể sánh với Bạc Lục Ly? Người luôn tỏa sáng trong cảnh, luôn đồng hành cùng Kiều An, cùng bước lên sân khấu, cùng hướng đến tương lai ở những ngôi trường nhất.

Còn , ruột phía .

Lần đầu tiên, Đồng Kiều Bác cảm thấy tự ti và hối hận. Tự ti vì bằng em gái, bằng Bạc Lục Ly. Hối hận vì lãng phí quá nhiều thời gian.

Anh nhiều cơ hội để trở nên giỏi giang, nhưng để thời gian trôi qua vô ích, trong khi Kiều An và Bạc Lục Ly thì ngừng cố gắng.

Nhìn lên sân khấu, Đồng Kiều Bác siết chặt tay, hít một thật sâu, tự nhủ:

Không , vẫn còn kịp.

Anh còn một năm.

trai của Kiều An, thể để cô hổ vì .

Ngay khoảnh khắc đó, Đồng Kiều Bác đầu tiên cảm thấy tràn đầy quyết tâm và ý chí.

Giải nhất chỉ 23 học sinh. Tất cả đều sân khấu, tay cầm giấy chứng nhận, đ.á.n.h dấu một bước trưởng thành.

Một tấm ảnh ghi khoảnh khắc của 23 gương mặt xuất sắc nhất. 23 học sinh ưu tú, cùng sân khấu hôm nay, mỗi sẽ bước hành trình riêng của .

sẽ học ở những ngôi trường khác , tỏa sáng theo cách riêng. Có sẽ tiếp tục cùng học tập, cạnh tranh, đồng hành. Cũng sẽ sớm nổi bật, hoặc mới tỏa sáng…

Kiều An là một trong ít những tiềm năng đó.

Đây đầu cô bước lên sân khấu nhận giải. Trước đó, cô từng giành giải nhất trong cuộc thi thiết kế mô hình Vật lý.

Hai đều là giải nhất. Dù mức độ danh giá của hai giải khác .

tâm trạng của Kiều An ở hai khác biệt. Lần là vì ước mơ. Lần là vì cô tin ước mơ đó.

Dưới sân khấu, những ánh mắt lên đầy ngưỡng mộ, đầy khâm phục…

Trong đầu Kiều An thoáng hiện lên những ký ức ở một thế giới khác, nơi cô từng sống một cuộc đời ngắn ngủi, từng sống ở huyện M khi còn nhỏ, từng trở về nhà họ Đồng và một kết cục bi thảm.

Còn ở thế giới , một năm qua, cô sống khác hẳn.

Mọi chuyện giống như nữa.

Sau khi truyền thông chụp ảnh xong, Kiều An siết chặt tấm giấy chứng nhận trong tay, bước xuống sân khấu.

“Gặp ở buổi tập huấn nhé!” Tô Trạch vỗ vai cô, rạng rỡ.

Kiều An cũng :

“Ừ!”

Tô Trạch tránh sang một bên.

Phía , Bạc Lục Ly chậm , Kiều An bước nhanh hơn, nhanh đến bên cạnh .

“Kiều An, em giỏi thật.” Giọng Bạc Lục Ly dịu dàng.

Kiều An vẫn giữ nụ :

“Anh cũng tuyệt.”

Bạc Lục Ly bật .

Hai thể rời ngay, vì giáo viên sân khấu vẫn đang phát biểu kết thúc.

23 học sinh đạt giải nhất một thầy trong ban tổ chức dẫn đến khu vực dành cho các giáo sư, giám khảo và khách mời.

“Tô Trạch, đây!” Một thầy trung niên gọi lớn, giọng đầy phấn khích.

Tô Trạch lập tức bước nhanh tới.

Kiều An tên thầy , thì là giáo sư của Đại học Quốc gia Khoa học Tự nhiên.

Lúc cô mới nhớ : Dù điểm thi đại học của Tô Trạch thế nào, dù đạt giải , tuyển thẳng Đại học Quốc gia Khoa học Tự nhiên, chuyên ngành Vật lý.

Anh tuyển thẳng, nhưng vẫn ngừng cố gắng.

“Thường Hoài, giáo viên của em ?” Một thầy khác hỏi.

Kiều An thấy giọng trả lời:

“Để em tìm… À, thầy ở góc cửa thế !”

Cô theo phản xạ về phía cửa , sững .

“Cô thấy một bóng dáng quen thuộc.”

Người đó xuất hiện trong ảnh, nhưng đang chuyện với một khác, tiến gần. Vừa đến nơi, ông tươi:

“Thường Hoài, em khá đấy!”

“Tổ Đức Giang, ông lúc nào cũng đòi hỏi cao quá. Học trò ông giành giải nhất còn gì!”

“Một cái giải nhất thì ? Đây mới là cấp quốc gia. Chờ đến khi giành huy chương Olympic quốc tế hãy .”

“Trời ơi, ông đúng là khó tính!”

Kiều An Tổ Đức Giang đầy ngạc nhiên.

“Kiều An?” Bạc Lục Ly khẽ đẩy cô, “Em thế?”

Kiều An nhíu mày:

“Em thấy thầy Cừu… cạnh giáo sư Tổ Đức Giang…”

Bạc Lục Ly cũng bất ngờ.

kịp thêm, cả hai kéo một cuộc trò chuyện khác:

“Đây là Bạc Lục Ly và Đồng Kiều An đúng ? Hai em quen ?”

“Thầy ấn tượng với hai em. Đồng Kiều An, em và Tô Trạch học cùng trường ? Có cùng khoa Vật lý của Đại học Quốc gia Khoa học Tự nhiên ?”

“Thầy Lưu, trường các nhắm một , còn giành thêm? Đừng cạnh tranh với trường chúng !”

“Thôi nào, hai em thích Đại học Kinh Hoa? Trường chúng là top 1 cả nước đấy!”

thấy hai em hợp với trường chúng hơn…”

Các giáo viên từ các trường đại học lớn như Kinh Hoa, Quốc gia Khoa học Tự nhiên, Trung Khoa Đại, Nhân Đại… đều tranh mời gọi.

Mỗi năm, kỳ thi học thuật, đây là thời điểm các trường đại học “săn” nhân tài.

Kiều An và Bạc Lục Ly giành giải nhất, lập tức lọt “tầm ngắm” của các giáo sư.

Hai đều lịch sự cảm ơn từng thầy cô, nhưng hứa hẹn gì cụ thể.

hứa, việc tuyển thẳng vẫn qua quy trình, cứ .

Kiều An cảm nhận rõ ánh đèn flash vẫn đang hướng về phía họ.

Một giải nhất, đủ để khiến họ trở thành tâm điểm.

Sau khi buổi lễ kết thúc, Kiều An và Bạc Lục Ly mới rời khỏi hội trường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-67-vui-mung.html.]

Cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm.

Kiều An lau mồ hôi trán, thở dài:

“Các thầy cô nhiệt tình quá…”

“Vì họ thật sự đ.á.n.h giá cao chúng .” Bạc Lục Ly mỉm .

Kiều An như nhớ điều gì, sang hỏi:

“Anh định thi đại học xin tuyển thẳng? Muốn trường nào?”

Bạc Lục Ly trả lời ngay, mà hỏi ngược :

“Còn em thì ?”

Kiều An chống cằm suy nghĩ:

“Câu hỏi … cần suy nghĩ thật kỹ mới .”

Lúc , từ phía xa vang lên tiếng gọi của Đồng Thương Hành:

“An An! Lục Ly! Bên !”

Kiều An sang , kéo Bạc Lục Ly cùng tới.

“An An, con giỏi quá! Lục Ly cũng , hai đứa thật sự xuất sắc!” Đồng Thương Hành lớn, vỗ vai cả hai đầy tự hào.

Kiều An tươi.

Bạc Lục Ly cũng lịch sự mỉm đáp .

“Đi thôi, ăn trưa. Chiều hai đứa còn họp, mất thời gian của tụi nhỏ.” Bạch Chỉ Lan cũng đến nheo cả mắt.

Kiều An gật đầu, Bạc Lục Ly tất nhiên theo cô.

Đồng Kiều Bác đút tay túi, ngẩng cằm, nhưng ánh mắt vẫn rời khỏi Kiều An.

Khi thấy Kiều An cùng về phía xe, mới lên tiếng:

“Khụ khụ… Kiều An… em giỏi thật đấy, chúc mừng em.”

Kiều An , thấy ngượng ngùng tránh ánh mắt, chỉ bất lực đáp:

“Cảm ơn.”

“Tuy giờ bằng em, nhưng nhất định sẽ thua kém !” Đồng Kiều Bác đầy quyết tâm, môi mím chặt.

Anh vốn bao giờ chịu thừa nhận thua kém Kiều An.

Kiều An ngạc nhiên vì đột nhiên tinh thần chiến đấu như , nhưng vẫn đáp:

“Ừ… mà, cố lên nhé.”

Nghe , Đồng Kiều Bác như tiếp thêm động lực, nở nụ nhẹ.

Trưa hôm đó, Đồng Thương Hành và Bạch Chỉ Lan dẫn ba đứa trẻ đến một khách sạn khá để ăn mừng.

Trên bàn sữa cho bọn trẻ, còn hai lớn thì vui quá nên mỗi uống nửa ly rượu.

Con cái đạt thành tích là niềm vui lớn với cha . Niềm vui khác hẳn với việc tự đạt thành công.

Đồng Thương Hành từng nhiều thành tựu, khen ngợi nhiều, nhưng bao giờ là trong lĩnh vực học tập.

Đồng Kiều Bác thông minh, nhưng từ nhỏ tập trung việc học, nên từng mang niềm tự hào kiểu .

, đầu tiên cảm giác tự hào như thế, cả hai đều mãn nguyện và hạnh phúc.

Kiều An và Bạc Lục Ly tham gia họp chuẩn cho đợt tập huấn, nên sẽ về thành phố C ngay.

Sau khi dự lễ trao giải và ăn mừng xong, Đồng Thương Hành và gia đình phiền, chỉ để cho Kiều An một chiếc thẻ.

“An An, trong tiền, con cứ dùng thoải mái. Đây là phần thưởng ba dành cho con vì giành giải nhất. Con xứng đáng.” Đồng Thương Hành hiền, xoa đầu Kiều An.

Ông sang Bạc Lục Ly, giọng ấm áp:

“Lục Ly, chú cũng xem con như nhà. Nếu hai đứa cần gì, cứ dùng thẻ . An An nhờ con chăm sóc nhé.”

Bạc Lục Ly gật đầu:

“Cháu sẽ chăm sóc cho An An.”

“Vậy thì chú yên tâm …”

Đồng Thương Hành Kiều An.

Cô vẫn mặc đồng phục trường, tóc buộc đuôi ngựa, dáng nhỏ nhắn, gương mặt xinh xắn, trông vẫn như một cô bé.

cô bé đạt thành tích xuất sắc, đủ điều kiện một trường đại học hàng đầu.

Ông tự hào, thấy xót xa vì con gái cố gắng quá nhiều.

Nghĩ một lúc, ông dặn dò:

“An An, nhớ giữ gìn sức khỏe, sức khỏe là quan trọng nhất.”

Bạch Chỉ Lan cũng gật đầu, xoa đầu Kiều An:

Ở ngoài như ở nhà. Nếu gì bất tiện , con cứ tìm thầy cô. Tối thì đừng ngoài, nhớ giữ an . Nếu ai bắt nạt con, ngay với nhà."

Kiều An gật đầu thật mạnh:

“Vâng ạ.”

Cô cảm nhận rõ sự quan tâm của họ, lòng thấy ấm áp.

“Thôi, bọn ba về nhé.” Đồng Thương Hành vẫy tay, nỡ rời xa.

Đồng Kiều Bác ho nhẹ, Kiều An:

“Ở ngoài nhớ sống . Nhà tiền, cứ tiêu thoải mái. Và… em là em gái của Đồng Kiều Bác, ai bắt nạt em. Nếu ai gì, cứ với , sẽ xử lý.”

ở thành phố C, nhưng nếu dám động đến em gái , sẽ bay ngay đến Kinh Thị!

Nói xong, sang Bạc Lục Ly, dặn thêm:

“Nhớ chăm sóc em .”

.”

Sau khi dặn dò xong, trời cũng trưa, cả ba lên xe rời .

Kiều An và Bạc Lục Ly theo chiếc xe, sang :

“Đi họp thôi?”

“Ừ!”

Phải rằng, dù Kiều An rời nhà từ mấy hôm , nhưng , khi nghĩ đến việc con gái sẽ ở xa ít nhất một tháng, bố cô vẫn thấy buồn buồn.

Mãi đến khi về thành phố C, cả ba đều chút trầm lặng.

“Không An An ở ngoài lâu như quen nữa…” Bạch Chỉ Lan thở dài.

“Còn Bạc Lục Ly cùng mà.” Đồng Thương Hành cố gắng an ủi.

Bạch Chỉ Lan :

Lục Ly là con trai. Nếu An An chuyện gì tiện với thì ? Với ở ký túc xá, con bé hòa hợp với bạn cùng phòng , ai bắt nạt …”

Đồng Kiều Bác bực :

“Trời ơi , đừng nữa! Con đó luôn đây!”

“Hay để gọi điện dặn dò An An thêm nữa nhé?” Đồng Thương Hành hỏi.

Vừa xong, ông thở dài:

“Chắc giờ tụi nhỏ đang họp, để tối gọi cũng .”

May mà tập huấn thu điện thoại, chứ nếu liên lạc thì cả nhà càng lo.

Không trách , Kiều An dù cũng là con gái, giống như Đồng Kiều Bác, cũng chẳng khiến ai lo lắng.

Từ ngày tìm Kiều An, cả nhà luôn cố gắng học cách chăm sóc con gái, em gái. Những lo lắng kiểu cũng là điều dễ hiểu.

Ba về đến nhà, ai cũng còn chút bồn chồn, gương mặt giấu nổi vẻ u sầu.

lúc đó, Bạch Thi Đồng đến chơi.

hôm nay nhà họ Đồng dự lễ trao giải, nhưng sắc mặt , cô đoán, chẳng lẽ Kiều An thi ?

Vậy Kiều An ?

đang trốn trong phòng, gặp ai?

Nghĩ đến đó, trong lòng Bạch Thi Đồng thấy vui, khóe miệng khẽ nhếch.

Bạch Chỉ Lan rót nước cho cô, mỉm hỏi:

“Thi Đồng, hôm nay con ghé chơi việc gì ?”

Thật bà đang bận suy nghĩ chuyện khác, nên câu hỏi cũng chỉ là hỏi cho .

Bạch Thi Đồng thấy căng thẳng. Cô nghĩ, đây Bạch Chỉ Lan bao giờ hỏi kiểu .

Trước , cô xem như trong nhà, đến lúc nào thì đến, giờ hỏi như khách thế ?

cảm thấy rõ ràng thứ đổi. Dù trong lòng khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn tươi :

“Dạ, con hôm nay Kinh Thị, nên ghé thăm. Đi xa như chắc mệt lắm ạ?”

“Cũng , mệt lắm.” Bạch Chỉ Lan , đưa đĩa trái cây cho cô

“Thi Đồng đúng là chu đáo, còn hơn cả Kiều Bác nữa!”

Bạch Thi Đồng đảo mắt quanh, giả vờ hỏi:

“An An ạ? Trên lầu ? Hay về?”

“Con bé với Bạc Lục Ly vẫn còn ở Kinh Thị, về…”

Vừa đến đó, Bạch Thi Đồng thấy vui trong lòng. Kiều An về! Lại còn đang ở cùng Bạc Lục Ly!

giả vờ thản nhiên :

“Trời nóng thế , mà chơi. Sao em Kinh Thị? Sao về cùng ?”

Bạch Chỉ Lan xua tay, nghĩ nhiều, đáp:

“An An với Bạc Lục Ly đang tham gia tập huấn.”

“Tập huấn?!” Bạch Thi Đồng giật .

Tập huấn là dành cho những đạt giải nhất, nhì trong kỳ thi học thuật!

Kiều An… đạt giải?!

Bạch Chỉ Lan để ý đến sắc mặt của cô, vẫn vui vẻ kể:

“Thi Đồng, con đúng ? An An đạt giải nhất đấy! Con bé giỏi lắm, bao nhiêu công sức thức đêm học hành cuối cùng cũng đền đáp!”

“Hôm nay ở Kinh Thị, cô đề thi năm nay lạ, nhiều bạn giỏi cũng loại…”

Bạch Chỉ Lan cứ thế hào hứng kể về thành tích của Kiều An, khen ngợi hết lời. Còn Bạch Thi Đồng thì mặt ngày càng tối sầm .

Giải nhất?!

Dựa ?!

ghen đến mức mắt đỏ hoe.

“Hôm nay cô thật sự vui, Thi Đồng, con cũng nên vui cho em họ chứ?” Bạch Chỉ Lan , đầy mong đợi.

 

Loading...