Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 66: Thứ Tự

Cập nhật lúc: 2025-10-24 15:15:41
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phần phát biểu khai mạc dài lê thê, lãnh đạo cứ mãi dứt. Đặc biệt là lúc ai cũng đang sốt ruột chờ kết quả, thì mấy bài phát biểu càng khiến mất kiên nhẫn.

May mà cuối cùng cũng xong. Sau khi kết thúc phần phát biểu, ban tổ chức bắt đầu công bố giải thưởng.

Đầu tiên là giải ba.

Kiều An hít một thật sâu, chăm chú lên sân khấu. Giọng giáo viên vang lên rõ ràng, từng cái tên:

“Lưu Tráng Chí, Loan Bột Nguyên, Dịch Nham Bách… Hoàng Mẫn Quân…”

Danh sách giải ba khá dài, tên, trường, báo danh và điểm đều hiện màn hình. Khi đến tên Hoàng Mẫn Quân, Kiều An sững .

Quả nhiên, may mắn lọt giải nhì, chỉ dừng ở giải ba.

Kiều An sang Hoàng Mẫn Quân. Sắc mặt đúng là vui, nhưng còn vẻ tuyệt vọng như hôm qua. Dù buồn, vẫn cố gắng mỉm khi lên nhận giải.

Giải ba chia thành nhiều lượt. Nhóm đầu lên nhận xong, nhóm tiếp theo mới gọi.

Khi danh sách gần hết mà vẫn thấy tên Tưởng Tiểu Tuyết và Tề Thịnh Vinh, Kiều An cảm nhận rõ thở của Tiểu Tuyết bên cạnh trở nên gấp gáp.

đang hồi hộp.

Tất nhiên .

Ai tham gia cuộc thi cũng đều hy vọng giải.

“Tưởng Tiểu Tuyết… Tề Thịnh Vinh…”

Cuối cùng, tên hai cũng gọi.

Kiều An sang Tiểu Tuyết, cô thở phào nhẹ nhõm, nở nụ . Hai , Kiều An thấy rõ niềm vui trong mắt bạn .

giải cao nhất, nhưng với Tiểu Tuyết, giải là quá mãn nguyện. Giải ba tuy bằng giải nhất nhì, nhưng vẫn là giải cấp quốc gia, ai cũng .

Tề Thịnh Vinh phía Kiều An cũng lên, tươi bước lên sân khấu. Cậu cũng vui, với thì đây là một phần thưởng xứng đáng.

Sau khi Tiểu Tuyết nhận giấy chứng nhận, sân khấu bắt đầu công bố giải nhì.

“Chúc mừng !” Kiều An .

Tiểu Tuyết cũng , giọng trong trẻo:

“Phải chúc mừng mới đúng! Không tên ở giải ba, thì chắc chắn trong danh sách giải nhất hoặc nhì !”

mở giấy chứng nhận xem, đúng như dự đoán, chỉ là bản tạm, dấu, sẽ bổ sung .

Kiều An :

lỡ xui xẻo, chẳng gì thì ?”

Phía , Tề Thịnh Vinh xuống thò đầu lên:

“Đồng Kiều An, quá đáng thật đấy! Khiêm tốn quá mức là dễ ăn đòn lắm nha!”

Kiều An bật .

chắc giải nhất, nhưng tình hình thì giải nhì gần như chắc chắn.

Giáo viên tiếp tục tên các học sinh đạt giải nhì:

“Trữ Y Trần, Viên Diệc Hàm, Cận Mộng Trần… Mạnh Tây Nguyên…”

Khi đến tên , Mạnh Tây Nguyên vui tiếc. Cảm xúc lẫn lộn hiện rõ mặt, nhưng vẫn bước lên sân khấu với dáng vẻ nhẹ nhàng.

Dưới khán đài.

Bạch Chỉ Lan lo lắng, siết c.h.ặ.t t.a.y Đồng Thương Hành, giọng căng thẳng:

“Thương Hành, vẫn thấy gọi tên An An?”

Đồng Thương Hành miệng lắp bắp, vô thức đáp:

“Bình tĩnh, bình tĩnh…”

Thật ông cũng đang hồi hộp. Dù là giải gì, ông chỉ mong Kiều An vinh danh, để cô vui vẻ.

“Con bé từng học đến mệt phát bệnh vì kỳ thi mà…”

Đồng Kiều Bác cũng chăm chú lên sân khấu, mong chờ tên Kiều An xướng lên.

So với sự căng thẳng của , ở một góc khác, hai tỏ bình thản.

Tổ Đức Giang sang Cừu Dịch Khôn, trêu:

“Cuối cùng cũng chịu rời khỏi trường, ở đó vườn” nữa ?”

Cừu Dịch Khôn nhướng mày:

“Đàn , “ vườn” cũng nghỉ hè mà. Nghỉ hè thì tự do chơi, còn là giáo sư tạm thời, tuy cũng nửa “ vườn”, nhưng nghỉ hè…”

nghỉ là vì chăm chỉ. nghỉ lúc nào thì nghỉ, còn thì chỉ mong nghỉ, đúng là chí tiến thủ!” Tổ Đức Giang lườm.

Cừu Dịch Khôn , nghiêm túc hỏi:

“Chuẩn cho Olympic quốc tế , khi tập huấn, các xác định nhóm học sinh cần chú ý đặc biệt ?”

trực tiếp dẫn đội Olympic, nhưng Tổ Đức Giang học trò tham gia, và ông cũng hỗ trợ trong ban tổ chức, nên hiểu rõ.

“Có chứ. Danh sách ưu tiên gồm học trò của là Thường Hoài, Tô Trạch của tỉnh các , Chương Phương Hoa…”

Tổ Đức Giang liền một mạch hơn chục cái tên, hiếm khi ông nhớ rõ nhiều như .

Rồi như sực nhớ điều gì, ông tiếp:

“Còn mấy học sinh phần lý thuyết và thực nghiệm ấn tượng. Trong đó nổi bật nhất là một bạn học tên Bạc Lục Ly. Cậu em là ai ?”

Cừu Dịch Khôn sang:

“Cũng là học sinh dự của lớp tài năng?”

Ông nhướng mày, chờ đợi câu trả lời, vốn tưởng sẽ bất ngờ.

, câu trả lời khiến ông ngạc nhiên.

Tổ Đức Giang giơ một ngón tay lên, vẻ mặt đầy ẩn ý:

“Không học sinh lớp chuyên , mà là từ một trường cấp huyện ở vùng núi xa xôi. Trường đó giờ từng ai lọt vòng chung kết.”

Cừu Dịch Khôn sững .

Trong giới học thuật , thiên tài thì gặp nhiều . khó nhất vẫn là những đến từ nơi thiếu thốn điều kiện học tập, mà vẫn vươn lên .

“Thật sự là thiên tài ?” Thầy Cừu hỏi.

Tổ Đức Giang gật đầu lắc đầu:

“Nhìn thì rõ. Bài thi lý thuyết và thực nghiệm của em đều đơn giản, nhiều bước còn bỏ qua. Ý tưởng thì độc đáo. Phải chờ đến lúc tập huấn mới là thiên tài thật chỉ may mắn.”

“Còn một nữ sinh cũng thú vị. Hoàn trái ngược với Bạc Lục Ly.”

“Cậu thì bài kiểu nhảy cóc, còn nữ sinh tên là Đồng Kiều An thì cực kỳ tỉ mỉ. xem bài thi của cô bé, nhưng một giáo viên khác kể . Nếu hai mà phối hợp thì đúng là hảo.”

Tổ Đức Giang tiếp về những học sinh tiềm năng khác, để ý rằng Cừu Dịch Khôn đang khẽ mỉm .

Trên sân khấu, danh sách giải nhì xong. Không tên Kiều An, cũng Bạc Lục Ly.

Kiều An hồi hộp đến mức tim như nhảy ngoài, mắt rời khỏi sân khấu, môi mím chặt.

Chỉ còn giải nhất. Hoặc là vinh quang rực rỡ, hoặc là trắng tay, tất cả phụ thuộc danh sách sắp công bố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-66-thu-tu.html.]

câu đầu tiên của giáo viên sân khấu khiến cả hội trường sững :

“Năm nay, chỉ 23 học sinh đạt giải nhất…”

23 ?

Sao ít thế?

Mọi năm 50 , năm nay chỉ còn một nửa!

Tim Kiều An đập càng nhanh. Tưởng Tiểu Tuyết bên cạnh cũng hồi hộp theo, hai nắm c.h.ặ.t t.a.y , nín thở lên sân khấu.

Cả hội trường im phăng phắc.

Cừu Dịch Khôn giấu nổi sự ngạc nhiên:

“Sao chỉ 23 ?”

“Haha, bất ngờ ? cố tình để dọa đấy!” Tổ Đức Giang khoái chí.

Thật chính ông cũng từng sốc khi con .

Cừu Dịch Khôn lườm ông một cái, bất lực.

Tổ Đức Giang càng tươi, giải thích:

“Tất cả là do ông La đấy. Một câu hỏi của ông khiến hàng loạt thí sinh loại.”

“Mà ông còn hạ điểm sàn, nên lượng giải nhất chỉ còn một nửa.”

“Chắc giờ thí sinh nào cũng đang “ghét cay ghét đắng” ông La!”

Cừu Dịch Khôn bật :

là xui thật. đàn , lúc nào cũng ghét giáo sư La thế? Ông giỏi thật mà, đến cả các thầy cô khác cũng công nhận.”

“Xì! với ông là đối thủ đội trời chung. thắng nổi ông , nhưng học trò!” Tổ Đức Giang trừng mắt, đầy tự hào.

Ông tuy lớn tuổi, tính cách kỳ quặc, nhưng thật bụng, chỉ “mồm mép” một chút.

Cừu Dịch Khôn trêu:

“Chẳng hồi đó ông tương lai ? Vậy mà vẫn nhớ đến giờ?”

nhớ kỹ từng chữ!” Tổ Đức Giang nghiến răng.

Cừu Dịch Khôn chỉ lắc đầu. nếu câu đó, lẽ Tổ Đức Giang cũng cố gắng đến mức .

Nói cách khác, giáo sư La cũng góp phần tạo nên thành công của Tổ Đức Giang.

Cả đời ông theo đuổi mục tiêu vượt qua La Hướng Kính, nhưng đến tuổi

Ông đành chuyển sang đào tạo học trò, hy vọng họ sẽ thành giấc mơ.

Nghĩ đến đó, Cừu Dịch Khôn càng rõ hơn.

Trên sân khấu.

Giáo viên bắt đầu tên những học sinh đạt giải nhất:

“Giải nhất gồm : Bạc Lục Ly, Thường Hoài, Tô Trạch, Đồng Kiều An, Ba Bằng Trình… Chương Phương Hoa…”

Tên từng hiện rõ màn hình, lướt qua như thường lệ.

Bạc Lục Ly đầu danh sách, tiếp theo là Thường Hoài, Tô Trạch, đến Kiều An.

“Kiều An!! Cậu giỏi quá!!” Tưởng Tiểu Tuyết hét lên đầy phấn khích.

Tề Thịnh Vinh phía cũng tươi, vỗ tay chúc mừng. Thầy Chương ban đầu sững , đó tít mắt, vỗ tay thật to.

Hai học sinh của thầy đều đạt giải nhất!

Tim Kiều An đập loạn, tay siết chặt. Cô hít một sâu, dậy, về phía Bạc Lục Ly.

Anh cũng cô, ánh mắt chạm giữa hàng ghế đông đúc, cả hai cùng mỉm rạng rỡ.

Còn gì tuyệt hơn khoảnh khắc ?

Khi bước lên đỉnh cao, quan tâm cũng đang ở đó. Dù trải qua bao nhiêu thử thách, bao nhiêu thời gian xa cách…

Cuối cùng, cả hai vẫn cùng hướng về đỉnh núi, cùng nhận lấy hoa tươi và những tràng pháo tay.

Nụ lúc chỉ là niềm vui cho bản , mà còn là niềm tự hào dành cho .

Phía là kỳ thi, phía là sân khấu trao giải.

Và chúng , cùng ở đó.

Kiều An chớp mắt, khóe miệng khẽ cong lên, bước lên sân khấu.

Cô mặc đồng phục của trường Nhị Trung, đó ban tổ chức yêu cầu các thí sinh mặc đồng phục trường . Nếu nhận giải, thì cũng là một “nở mày nở mặt” cho trường cũ, nên ai cũng nghiêm túc tuân theo.

Rõ ràng các trường khác cũng suy nghĩ tương tự, nên tất cả thí sinh đều mặc đồng phục.

Kiều An và Tô Trạch lượt bước lên sân khấu.

Dưới khán đài.

Tổ Đức Giang phấn khích :

“Thấy ! Học trò của , Thường Hoài, đầu đấy!”

Cừu Dịch Khôn bình tĩnh đáp:

đó còn Bạc Lục Ly mà?”

Tổ Đức Giang trừng mắt ông, vội giải thích:

“Em cũng đầu! Chỉ là danh sách sắp theo thứ tự chữ cái thôi!”

Tổ Đức Giang là kiểu “soi” học trò , nhưng cho ai khác phép chê bai. Ông tự phê bình để học trò tự mãn, nhưng nếu khác , ông sẽ lập tức phản bác.

Tổ Đức Giang hỏi:

“À mà, em học sinh tiềm năng mà hôm là ai ? Có giải ?”

Cừu Dịch Khôn nghiêng đầu, hỏi :

“Anh vẫn tra xem đang dạy ở trường nào ?”

Tổ Đức Giang sững , chợt nhận

là ông từng hỏi kỹ. Vì Cừu Dịch Khôn đang dạy ở một trường cấp huyện, ông cũng để tâm lắm.

Cừu Dịch Khôn mỉm đầy ẩn ý:

“Trùng hợp ghê, chính là học sinh mà khen hết lời nãy… Đồng Kiều An đó.”

Tổ Đức Giang: “…”

Ông sững , thậm chí mất bình tĩnh.

Cừu Dịch Khôn chợt nhớ chuyện lúc nãy, Tổ Đức Giang cố tình việc chỉ 23 đạt giải nhất, để ông bất ngờ.

Thế là ông cũng đầy “trả đũa”, giống hệt kiểu Tổ Đức Giang lúc :

“Haha, bất ngờ ? cố tình để giật chơi đấy!”

 

Loading...