Xuyên thành diễn viên tuyến mười tám, nhờ vào hệ thống ăn dưa trở thành ảnh hậu - Chương 554
Cập nhật lúc: 2024-07-27 11:37:51
Lượt xem: 72
Chương 554:
Đêm khuya tĩnh lặng, tất cả sinh vật đều đã chìm vào giấc ngủ say. Bỗng nhiên, trong màn đêm vang lên tiếng kêu của mèo con.
Hơn nửa đêm, chuông cửa biệt thự vang lên, quản gia đứng dậy đi ra mở cửa, nhìn thấy Phương Nguyệt Dao đứng ở cửa.
"Cô Phương?" Quản gia biết Phương Nguyệt Dao, mời cô vào phòng khách: "Đã trễ thế này rồi, sao cô lại tới đây?"
Phương Nguyệt Dao lo lắng nói: "Con mèo của tổ chương trình đưa cho chị gái tôi biến mất rồi!"
Quản gia lần lượt đi đánh thức các khách mời.
DTV
Các khách mời đờ đẫn ngồi ở phòng khách, sau khi nghe Phương Nguyệt Dao giải thích thì mới biết là mèo con hôm nay bọn họ đưa đến Văn gia đã mất tích.
"Con mèo nhỏ như vậy, sao có thể chạy đi đâu được chứ?" Liễu Minh Khiêm cau mày: "Hơn nữa con mèo Phương Nguyệt Hinh nhận nuôi kia là một con mèo đen!"
Đêm hôm khuya khoắt, tìm một con mèo đen là chuyện vô cùng khó khăn.
"Tôi không biết...' Phương Nguyệt Dao vội vàng nói: 'Có thể là cửa nhà không đóng, mèo con liền chạy ra ngoài, đến khi chúng tôi phát hiện ra thì đã không thấy đâu. Chị và anh rể tôi cũng đã kêu gọi tất cả mọi người trong nhà đi ra ngoài tìm, ngay cả Mục Hi cũng đi... Tôi nghĩ là đại tiểu thư cũng ở đây, cho nên mới tới nhờ giúp đỡ."
Lục Yên Yên nhìn Quang Tông, bọn họ nhất định phải tìm ra, một con mèo nhỏ như vậy, không thể để nó ở ngoài một mình được.
Hơn nữa bọn họ còn có Lâm Trà, khả năng tìm được là rất lớn.
Các khách mời lập tức đi thay quần áo rồi tản ra bốn phía tìm mèo con.
Lục Yên Yên buộc một sợi dây vào Quang Tông, muốn thử xem liệu mèo mẹ có thể đánh hơi tìm ra mèo con hay không. Nhưng mấu chốt vẫn là Lâm Trà, mọi người đều bày ra bộ dáng tìm mèo, nhưng thật ra ai nấy cũng đều đang chờ Lâm Trà mở hệ thống ăn dưa ra, nói xem rốt cuộc mèo con đang ở nơi nào.
*
Lúc này, Phương Nguyệt Hinh và Văn Hiên Minh cũng đang tìm kiếm trong tiểu khu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dien-vien-tuyen-muoi-tam-nho-vao-he-thong-an-dua-tro-thanh-anh-hau/chuong-554.html.]
Bởi vì con mèo kia màu đen, rất khó để nhìn thấy trong màn đêm đen kịt này, cho nên mọi người chỉ có thể tản ra bốn phía, chia nhau tìm kiếm.
Văn Hiên Minh đi trên con đường nhỏ của tiểu khu, biệt thự Lâm Ngữ này xanh hóa vô cùng tốt, xung quanh là một vườn hoa cực kỳ lớn, đó cũng là lý do làm cho mấy tòa biệt thự ở đây có giá thành cao ngất ngưởng.
Đi vào sâu trong tiểu khu, cây cối càng rậm rạp hơn, Văn Hiên Minh theo bản năng cảm thấy mèo con rất có khả năng sẽ ẩn nấp ở đây.
“A"
Phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng hét, Văn Hiên Minh lập tức cầm đèn pin đi tới, nhìn thấy một cô gái ngồi trên tảng đá lớn ven đường, mắt cá chân dường như đã sưng phù lên, mà đèn pin của cô gái đó cũng rơi trên mặt đất.
"Mục Hi?"
"Anh Hiên Minh ca..." Mục Hi nhìn thấy người tới là Văn Hiên Minh, trong mắt loé lên một tia vui mừng, nhưng rất nhanh sau đó đã uất ức cúi đầu: "Em thật vô dụng, hình như bị trật chân rồi."
Văn Hiên Minh trâm mặc, không lên tiếng.
Gần đây Mục Hi luôn quan tâm đến anh, là một người đàn ông trưởng thành, anh đương nhiên biết điều này có ý nghĩa gì, vì thế anh đã chủ động giữ khoảng cách với Mục Hi.
"Tôi không rành mấy việc này, để tôi đi gọi người tới xem cho cô."
Nói xong, anh xoay người rời đi.
Mục Hi nhanh nhẹn nắm lấy ống tay áo của Văn Hiên Minh, đầu cô ta trắng bệch, hai vai run rẩy: "Anh Hiên Minh! Anh đừng để em ở đây một mình, em sợ lắm!"
Văn Hiên muốn bỏ tay Mục Hi ra, nhưng cô ta chỉ nắm lấy ống tay áo của anh mà thôi, nếu như bây giờ hất ra thì cũng quá tuyệt tình, anh chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Tôi chỉ đi ra ngoài gọi người đến để xem cho cô, cô cũng đâu thể cứ ngồi ở đây mãi được!" "Muộn thế này bác sĩ gia đình chắc cũng đã ngủ rồi. Anh Minh Hiên, anh không thể cõng em ra ngoài sao? Ở đây thật sự rất đáng sợ"
Mục Hi ngập ngừng nói: "Trước kia, anh và anh Hồng Quang vẫn hay cõng em như vậy, vì sao bây giờ trưởng thành rồi lại không thể chứ, có phải anh ghét bỏ em không..."
Nghe đến đó, Văn Hiên Minh cảm thấy không thể tiếp tục dây dưa nữa, anh dứt khoát hất tay Mục Hi ra:
"Mục Hi, mặc dù chúng ta đã từng có hôn ước, nhưng bây giờ tôi đã kết hôn."
"Em... em biết!" Mục Hi đáng thương nói: "Chỉ là em thật sự quá đau, muốn nhanh chóng trở lại biệt thự để bôi thuốc, anh Hiên Minh, anh không thể giúp em sao... Em thật sự đau quá..."