Xuyên thành diễn viên tuyến mười tám, nhờ vào hệ thống ăn dưa trở thành ảnh hậu - Chương 262
Cập nhật lúc: 2024-07-20 11:31:25
Lượt xem: 177
Chương 262:
Tống Dật Thần chính là tên trộm đã đột nhập vào nhà và g.i.ế.c chồng cô!
Cảnh sát Lưu vốn dĩ còn muốn giấu diếm, nhưng Hoàng Oanh thật sự quá nhạy cảm, chỉ nghe như thế thôi mà đã đoán ra, cảnh sát Lưu không giấu được, chỉ có thể gật đầu thừa nhận.
"Đúng, chính là cậu ta!"
Bác sĩ Vương im lặng.
Vốn chỉ là nghe thấy mấy y tá bàn tán rồi tiện miệng nói ra, không ngờ tới người kia lại chính là hung thủ g.i.ế.c c.h.ế.t chông Hoàng Oanh!
Bác sĩ Vương vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc Hoàng Oanh được đưa tới bệnh viện để cấp cứu. Lúc đó bà ấy là bác sĩ phụ trách kiểm tra tình trạng thai nhi trong bụng Hoàng Oanh.
Trong lúc siêu âm, bác sĩ Vương có nghe thấy những người xung quanh thì thầm bàn tán:
"Quá đáng thương, nghe nói nhà thai phụ này bị trộm, vết thương trên người cô ấy chính là do bị tên trộm kia đánh, xém chút nữa đã xảy thai!"
"Chồng cô ấy vì muốn bảo vệ cô ấy mà đã bị tên trộm sát hại, một gia đình đang yên ổn cứ như vậy mà tan vỡ, tên trộm kia có còn là con người không!?"
Bác sĩ Vương kiểm tra xong, tình trạng của thai nhi không tốt, không đủ dinh dưỡng, tim cũng có vấn đề.
Hoàng Oanh tựa như đã sớm biết, nắm chặt lấy tay bác sĩ Vương: "Bác sĩ, con của tôi còn có thể cứu được không? Nó sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
DTV
Bác sĩ Vương do dự, muốn dùng từ ngữ uyển chuyển để không khiến cô ấy bị tổn thương nhưng Hoàng Oanh rất nhạy cảm, cô ấy cảm nhận được bác sĩ Vương đang do dự, còn không đợi bà ấy mở miệng đã đau khổ cầu xin: 'Bác sĩ, tôi xin ngài, ngài nhất định phải bảo vệ con của tôi, bây giờ tôi chỉ còn có nó"
Bác sĩ Vương nhìn Hoàng Oanh. cả người cô ấy đều dính máu, trên cơ thể có rất nhiều vết bầm tím, thậm chí còn gãy xương sườn. Nếu không phải cô ấy đã liều c.h.ế.t bảo vệ bụng của mình thì cái thai kia sớm đã không giữ được.
Là bác sĩ khoa phụ sản, bác sĩ Vương biết một người mẹ vì để bảo vệ con của mình mà có thể chấp nhận hy sinh tất cả, cho dù có phải trả giá bằng cả tính mạng cũng không hối tiếc.
Vì vậy, bác sĩ Vương võ vỗ vai Hoàng Oanh, kiên định nói: "Bác sĩ chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo cho mẹ con cô được bình an, nhưng cô cũng không thể từ bỏ bản thân mình."
Cuối cùng Bác sĩ Vương cũng không nói ra ba chữ "nén bi thương", bà ấy cảm thấy lúc này mình không nên gợi lên hồi ức bi thương của Hoàng Oanh nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dien-vien-tuyen-muoi-tam-nho-vao-he-thong-an-dua-tro-thanh-anh-hau/chuong-262.html.]
Chớp mắt, thai nhi đã ra đời. Tuy là sinh non, nhưng đứa bé này khỏe mạnh hơn so với tưởng tượng của bác sĩ Vương rất nhiều.
Chỉ là không ngờ tới tên trộm kia hôm nay lại có mặt ở bệnh viện.
Hoàng Oanh ngẩng đầu nhìn về phía cảnh sát Lưu, lắp bắp nói: "Cảnh sát Lưu, tôi có thể... gặp tên sát nhân kia không?"
Cảnh sát Lưu trong nháy mắt trở nên cảnh giác, từ chối ngay lập tức: "Cậu ta là phạm nhân, cô là người bị hại, trước khi thẩm vấn, hai người không thể gặp mặt!"
Hoàng Oanh không trả lời, trầm mặc hồi lâu mới nói tiếp: "Thế nhưng không phải là không đủ chứng cứ sao?"
*
Bên phòng lọc máu, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Tổng cộng có ba giường bệnh, Liễu Minh Khiêm và Phương Nguyệt Dao nằm hai giường, còn một giường trống, lẽ ra đám người phải giành giật để được nằm chiếc giường này, nhưng lúc này tất cả các khách mời đều không nói lời nào, đứng tụm thành một cục nhìn chằm chằm tên tội phạm g.i.ế.c người bị còng ở cửa đang mỉm cười với bọn họ.
Đám người: ”...'
Giang Minh Khải ngoài miệng cười nhưng tâm không cười, khóe miệng run rẩy, nói nhỏ: "Lần trước là bọn buôn người, rồi đến ổ bán hàng đa cấp, lần này là tội phạm g.i.ế.c người... Có thể nói trước cho tôi biết lần sau sẽ đến cái gì được không? Tôi cần phải chuẩn bị tinh thần!"
Trần Tiện Tri thì thầm: "Ha ha, tôi cũng thế..."
Cung Kha hối hận nói: "Đáng lẽ tôi không nên tới đây!"
"Mấy người bình tĩnh một chút!" Lục Yên Yên an ủi mọi người cũng như đang an ủi chính bản thân mình: "Cậu ta đã bị còng cả hai tay rồi, không làm gì được chúng ta đâu!"
Giọng Lục Yên Yên hơi lớn, Tống Dật Thần nghe thấy lập tức nhìn qua, mỉm cười với cô ấy.
Lục Yên Yên: “..."
Mẹ ơi, sát nhân thật đáng sợ
Cười cũng đáng sợ
Hai chân cô ấy đều đã mềm nhũn.