Xuyên thành diễn viên tuyến mười tám, nhờ vào hệ thống ăn dưa trở thành ảnh hậu - Chương 242
Cập nhật lúc: 2024-07-19 20:04:07
Lượt xem: 386
Chương 242:
[5L: Đúng, tôi cũng cảm thấy chỉ là trùng hợp mà thôi, chẳng lẽ những dưa này đều là Lâm Trà tạo ra? Cũng không có chứng cớ gì!]
[Liz: Ồ... Tôi chỉ cảm thấy thật sự trùng hợp, đều có liên quan đến Lâm Trà... Nhưng nếu các cậu cảm thấy bình thường, vậy coi như tôi chưa nói đi... ]
Bài post này nổi mấy giờ trong nhóm bát quái.
Sau đó cũng không biết vì sao bị xóa, giống như chưa bao giờ tồn tại.
*
Bên kia, ở phim trường Hoành Thành
Tưởng Mộng Khê rời đi cũng không làm chậm tiến độ việc quay phim "Họa Cốt". Tôn Thiên Thiên đã sớm có dự kiến trước, trước tiên an bài cảnh quay cho những người như Thẩm Túy, Lâm Trà.
Tưởng Mộng Khê rời đi còn có nữ diễn viên dự bị, chẳng qua đối phương điều chỉnh lịch trình cũng cần thời gian nhất định, phỏng chừng tuần sau có thể vào đoàn.
Mấy ngày nay Lâm Trà quay phim rất tốt.
Thỉnh thoảng sẽ có phóng viên ở bên ngoài chặn lại muốn phỏng vấn diễn viên, nhưng hơn phân nửa là đến vì Thẩm Túy và Cung Kha, không liên quan đến cô.
Mỗi ngày cô đều ôm bình nước nhỏ và kịch bản của mình, ngoan ngoãn quay phim, sau đó cũng ngoan ngoãn trở về ngủ.
Kỳ thật cuộc sống này đối với Lâm Trà mà nói hẳn là xa lạ, nhưng không hiểu sao cô lại có chút quen thuộc.
Buổi tối, nhân lúc Tôn Thiên Thiên và Trần Vân đang bận rộn chuyện nữ chính, thỉnh thoảng Lâm Trà còn có thể chạy đến Hoành Điếm bên ngoài phố ăn vặt, trộm bán một ít bữa khuya.
Có trời mới biết, cô đã ăn lá rau và thịt gà luộc suốt năm ngày rồi! Chó Đại Hoàng nhà bà Hạ còn ăn ngon hơn cô. Đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, hầu như không ai nhận ra Lâm Trà. Lâm Trà xách tôm hùm cay cô vừa mua, bước chân vui vẻ, lên kế hoạch về khách sạn ăn ngấu nghiến.
Đêm mùa thu, gió đêm hơi lạnh.
Đi trên con đường nhỏ trở về khách sạn, bên tai là tiếng lá cây ào ào... Hình như còn trộn lẫn tiếng bước chân của người. Lâm Trà hoảng hốt, tim đập cũng không tự chủ nhanh lên.
[Ưm... ]
[Đi đường đêm nhiều sẽ gặp quỷ !]
[Ngoại trừ ở trên mạng cùng người khác tranh chấp rốt cuộc Liễu Minh Khiêm táo bón mười ngày hay là năm ngày, nói cho fan của Trần Tiện Tri gân đây thích heo mẹ sinh con, bí mật tải xuống danh sách phim k.h.i.ê.u d.â.m của Lục Yên Yên, ném tóc rơi xuống của Chu Trạch Hủ đi... ]
[Tôi là một người tốt! Tôi thực sự là một người tốt! Hỡi những bóng ma cô đơn, nếu có chuyện gì phiên phức, đừng đến với tôi! Làm ơn làm ơn! ! !]
Lâm Trà vẽ một cây thánh giá ở trán, còn nói một câu A Di Đà Phật, cất bước chạy về phía khách sạn.
Trong rừng cây phía sau, bóng đen kia lộ ra một cái đầu, nhìn chằm chằm vào Lâm Trà.
Lâm trà, Lâm trà...
Giọng anh ta trầm thấp gào thét, mang theo oán khí vô tận.
Nếu như không phải vì cô sao tôi phải lưu lạc đến tình trạng hôm nay... ?
Ánh mắt Trần Khải Văn vẩn đục không chịu nổi, nhưng khi nhìn thấy Lâm Trà lại trở nên hung ác sắc bén.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dien-vien-tuyen-muoi-tam-nho-vao-he-thong-an-dua-tro-thanh-anh-hau/chuong-242.html.]
Trong mắt anh ta lóe lên sự lạnh lẽo, lao về phía Lâm Trà
*
Cộc cộc cộc!
Âm thanh gì vậy!
Lâm Trà căng thẳng dựng thẳng lỗ tai. Ngoại trừ ba tiếng đánh liên tục, dường như cô còn nghe thấy tiếng đàn ông rên rỉ.
[Tình huống gì vậy!]
Trong lòng Lâm Trà thấp thỏm, gãi gãi gáy.
Thấy không có người đáp lại, Lâm Trà co cẳng muốn chạy.
Đột nhiên có một bóng người màu đen chậm rãi xuất hiện sau bóng cây...
Lâm Trà:
Trong nháy mắt đó, Lâm Trà ngừng thở, ôm chặt con tôm của mình!
[Yêu nghiệt phương nào! Mau hiện thân!]
Bóng dáng kia nghe vậy bỗng nhiên cứng đờ.
DTV
Anh ta đã giơ chân lên, không biết có nên đặt xuống hay không.
Lâm Trà chớp chớp mắt.
[Ôi! Chiêu này lại có tác dụng]
[Vậy tôi thử lại lần nữal]
Lâm Trà vội vàng đưa túi tôm hùm ra, hai tay hợp nhất, nhắm mắt mặc niệm:
[Nam mô A di đà phật... Nam mô A di đà phật... Nam mô A di đà phật... ]
[Hỏng rồi! Tôi chỉ biết một câu này!]
Có tiếng cười bất đắc dĩ vang lên, bóng cây lại lay động, Lâm Trà sợ tới mức mở to hai mắt xoay người co cẳng muốn chạy.
Chưa chạy được hai bước đã nghe thấy tiếng người quen thuộc.
“Trà Trà, là tôi."
Lâm Trà:?
[Giọng nói này quyến rũ, rất có từ tính. Chẳng lẽ là——]
Một giây sau Thẩm Túy xuất hiện trước mặt Lâm Trà.
Thẩm Túy: "..."
Đột nhiên Thẩm Túy cảm thấy nếu không nghe được tiếng lòng của Lâm Trà cũng rất tốt.