Xuyên thành diễn viên tuyến mười tám, nhờ vào hệ thống ăn dưa trở thành ảnh hậu - Chương 236
Cập nhật lúc: 2024-07-19 10:38:43
Lượt xem: 260
Chương 236:
[Tưởng Mộng Khê cũng không ngẫm lại, tháng trước web drama chủ đề nhạy cảm của công ty bọn họ sao có thể thuận lợi phát sóng như vậy? Không phải nữ chính đang đi cùng một ông chủ lớn nào đó ở Hải Thị sao? Nếu không thì không có gì có thể xảy ra suôn sẻ như vậy được]
Tưởng Mộng Khê giật mình, cứng đờ tại chỗ, như bị tát vào mặt.
Quả thật cô không biết quy tắc của Hạo Thiên.
Vận may của cô rất tốt, chỉ phục vụ Địch Tử Ngang vài lần đã nhận được một vai nữ chính trong một bộ phim mạng nhỏ. Tưởng Mộng Khê cũng nhanh chóng dựa vào vai nữ chính này mà nổi tiếng. Từ đó các lời mời đóng phim rất nhiều. Sau khi cô chen chân vào tuyến một cũng có nhiều quyền lựa chọn hơn, cũng chủ động vạch rõ giới hạn với Địch Tử Ngang.
Cũng bởi vì Tưởng Mộng Khê nổi tiếng có thể kiếm tiền cho công ty nên Hạo Thiên cũng không để cô liên quan đến sản nghiệp đen tối của bọn họ nữa.
Trong mắt Tưởng Mộng Khê, rất nhiều nữ minh tinh chỉ ở bên Địch Tử Ngang mà thôi... Không biết rằng, nếu không thể trở nên nổi tiếng, họ chỉ có thể tiếp tục trở thành công cụ của Hạo Thiên để lấy lòng ban lãnh đạo và quản lý cấp cao ngày này qua ngày khác.
[Hơn nữa, Hạo Thiên còn có những nữ thần tượng là thực tập sinh! Những đứa trẻ thực tập sinh còn chưa trưởng thành, đứa nhỏ nhất thậm chí mới mười hai tuổi! ]
Tưởng Mộng Khê chấn động, một giây sau, lại nghe được giọng nói hoảng sợ của Lâm Trà.
[Con mẹ nó! Gần đây Hạo Thiên tiếp xúc một nhà tuyển dụng hàng đầu, bọn họ tính toán để mấy thực tập sinh kia đi đón khách]
*
Đồng Tiểu Thu là Idol hệ thực tập sinh của công ty giải trí Hạo Thiên.
DTV
Đồng Tiểu Thu không có khái niệm làm ngôi sao, thay vì nói cô thích ca hát nhảy múa, thà nói mẹ cô thích còn hơn. Có đôi khi Đồng Tiểu Thu cảm thấy vừa học hát vừa làm bài tập ở trường rất mệt mỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dien-vien-tuyen-muoi-tam-nho-vao-he-thong-an-dua-tro-thanh-anh-hau/chuong-236.html.]
Nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hy vọng của mẹ, không hiểu sao cô lại muốn biểu hiện tốt hơn một chút, muốn được mẹ khen.
Đã rất lâu rồi mẹ không khen cô, rõ ràng cô mới là cô gái xinh đẹp nhất trong nhóm của họ.
Lúc đầu cô gái thu hút nhiều người hâm mộ nhất, nhưng không hiểu vì lý do gì mà người quản lý bắt đầu giao toàn bộ nguồn lực của mình cho một cô gái khác trong đội.
Rõ ràng nhân khí và thực lực của Đồng Tiểu Thu đều tốt hơn một chút, nhưng tài nguyên lại là của người khác.
Sau đó, lại có cô gái thứ hai chiếm được ưu đãi này, người thứ ba, người thứ tư... Cuối cùng, Đồng Tiểu Thu phát hiện mình lại trở thành người xếp chót trong nhóm.
Trong khoảng thời gian này tâm trạng mẹ rất không tốt, có đôi khi quở trách Đồng Tiểu Thu, có phải lúc ở công ty giải trí Hạo Thiên không đủ cố gắng hay không.
Đồng Tiểu Thu không dám lên tiếng.
Cô cảm thấy mình đã làm việc rất chăm chỉ vì chỉ ngủ bốn tiếng mỗi ngày. Thậm chí cô còn cảm thấy việc tập hát và nhảy sẽ khiến thời gian ở trường của cô bị hạn chế. Hiện tại cô thường buồn ngủ trong lớp và thường không theo kịp bài giảng của giáo viên.
Có lẽ, cô không đủ ưu tú, không giống những người khác trong nhóm, có thể cân bằng rất tốt giữa việc làm thần tượng và việc làm học sinh.
Đến hai ngày trước, Đồng Tiểu Thu vô tình nhìn thấy một đồng đội lên một chiếc xe thương vụ xa hoa sau khi huấn luyện, trên xe một lão người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi ôm lấy cô ấy.
Đồng đội nói với Đồng Tiểu Thu: chỉ cần ở bên những chú bác kia, tâm sự với bọn họ, ngủ với bọn họ... Quản lý sẽ cho bọn họ rất nhiều tài nguyên.
Nhưng chuyện này không thể nói cho cha mẹ, nếu nói ra quản lý sẽ đuổi họ ra khỏi công ty.
"Chuyện này... là không đúng đúng không?"
Đồng Tiểu Thu có chút hoang mang, cô luôn cảm thấy chuyện này hẳn là không đúng. Đồng đội buông tay: "Cậu có biết chị gái rất nổi tiếng của công ty chúng ta tên là Tưởng Mộng Khê không? Chị ấy cũng leo lên như vậy mà! Chúng ta chỉ là học tập tiền bối thôi, trong giới ai mà không như vậy chứ?”