Xuyên thành diễn viên tuyến mười tám, nhờ vào hệ thống ăn dưa trở thành ảnh hậu - Chương 211
Cập nhật lúc: 2024-07-18 19:02:58
Lượt xem: 256
Chương 211:
Lục Ngôn Triệt thờ ơ ngắm nhìn chiếc đồng hồ trị giá mấy trăm vạn của mình, thản nhiên nói: "Tìm, bằng mọi giá phải tìm ra anh ta."
"Tìm ra rồi thì sao? Giao cho cảnh sát?"
"Không cần." Lục Ngôn Triệt lạnh như băng nói: "Trực tiếp xử lý."
Anh không quan tâm đến việc liệu Trần Khải Văn có thể làm hại đến Lâm Trà hay không.
Nhưng chỉ cần anh ta có khả năng sẽ làm tổn thương đến Lục Yên Yên thì Lục Ngôn Triệt này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta.
*
Trong con hẻm nhỏ tối om đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.
"Cái thằng c.h.ế.t tiệt, vừa mới thấy nó chạy vào đây, sao bây giờ lại không thấy nữa?"
"Đại ca đã hạ lệnh phải bắt cho bằng được tên nhóc này, nếu như để cậu ta chạy thoát, chúng ta trở về phải ăn nói làm sao đây?"
"Mau đuổi theo, bằng mọi giá phải bắt được cậu taI"
Phía trước đặt mấy thùng rác lớn toả ra mùi hôi thối khiến người ta phải buồn nôn, mấy tên côn đồ đi ngang qua đó đồng loạt bịt mũi lại, sải rộng bước chân rời đi.
Mãi đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, Trần Khải Văn mới từ từ nhô đầu ra từ trong thùng rác.
Bây giờ trên người anh ta đều là mùi hôi thối của rác rưởi.
Trần Khải Văn siết chặt nắm đấm!
Ngày hôm sau, các khách mời vẫn dậy sớm tập thể dục như thường lệ.
Có ngày hôm qua "Dự báo trước", cho nên tối hôm qua tất cả mọi người đều ngoan ngoãn đi ngủ sớm, sáng hôm nay tỉnh dậy tinh thần ai nấy cũng đều rất phấn chấn.
Sau khi ăn sáng xong thì đã đến thời gian hoạt động.
Hôm nay chương trình không có khách mời mới nào (chủ yếu là vì mời không được), Ủy ban thôn Tình Xuyên sẽ tổ chức đại hội thôn dân ở thôn trấn, mà các khách mời chính là một trong những thôn dân của thôn Tình Xuyên, có thể đi tham gia đại hội thôn dân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dien-vien-tuyen-muoi-tam-nho-vao-he-thong-an-dua-tro-thanh-anh-hau/chuong-211.html.]
DTV
Vì thế đạo diễn Du quyết định nhiệm vụ hôm nay sẽ là: Các khách mời cải trang đi tham gia đại hội thôn dân, nếu như bị thôn dân phát hiện ra thân phận thật thì sẽ phải chịu trừng phạt. Còn nếu như toàn bộ thành viên đều không bị phát hiện thì hôm nay sẽ được tan ca sớm!
Các khách mời hai mặt nhìn nhau, mặc dù mấy người bọn họ cũng không phải minh tinh nổi tiếng toàn quốc gì đó, nhưng tốt xấu cũng đã lăn lộn ở thôn Tình Xuyên hai tuần, thỉnh thoảng còn trò chuyện cùng các thôn dân, hơn nữa trước đó còn có hoạt động triệt sản cho chó mèo, bây giờ rất nhiều thôn dân đều biết bọn họ.
Thật ra bọn họ đều không để cái hình phạt gì đó của đạo diễn Du vào trong mắt, điểm thu hút bọn họ chính là nếu toàn bộ thành viên đều thành công, thì hôm nay có thể tan tầm sớm!
Có điều, phải cải trang như thế nào mới có thể qua mặt được thôn dân đây?
Trong lúc các khách mời còn đang suy nghĩ kế sách, Ôn Vãn Ngưng khẽ nói: "Tôi nghĩ nếu như nam cải trang thành nữ, nữ cải trang thành nam thì có lẽ sẽ qua mặt được thôn dân, giống như hôm qua Trần Khải Văn đã cải trang cho Mạc Tinh Dập, cách này rất hiệu quả."
Mấy khách mời nữ nghe vậy đều cảm thấy rất hứng thú.
Nhưng mấy khách mời nam đều trừng to mắt: "Không được!"
Bảo bọn họ giả gái sao? Đùa gì thế!
Chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông đấy!
"Chẳng lẽ các anh không muốn thắng sao? Được tan ca sớm đấy!" Lục Yên Yên cố gắng kích thích các khách mời nam.
Nhưng lúc này bọn họ lại đoàn kết lạ thường, đồng loạt lắc đầu như trống bỏ.
Lâm Trà bất đắc dĩ thở dài một hơi.
[Haiz, ý tưởng này của tỷ tỷ rất hay, nhưng bọn họ lại không muốn, thật đáng tiếc!]
[Tại sao Liễu lão sư lại không đồng ý? Lúc trước chẳng phải ông ấy còn từng giả gái để gạ gẫm Tư Đồ Thanh sao?]
[Khi đó ông ấy còn đeo đôi mèo, dụ dỗ Tư Đồ Thanh: "Chàng đừng đi mà, thiếp sẽ vĩnh viễn ở đây chờ chàng quay lại... ]
Cơ thể Liễu Minh Khiêm run lên, vội vàng cắt ngang lời cô: "Đột nhiên tôi cảm thấy... Chuyện này cũng không phải là không thể"
"Với tư cách là khách mời, tôi sẽ hy sinh một chút vì lợi ích của tập thể!"
Các khách mời khác hoang mang nhìn Liễu Minh Khiêm.
Ôi trời!