Xuyên Thành Đại Tỷ Nông Gia - Đoạn Tuyệt Thân Thích - Ta Dẫn Cả Nhà Làm Giàu - Chương 57: Lâm Nhị Cẩu Đúng Là Đồ Cẩu.

Cập nhật lúc: 2025-11-22 00:00:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Điền Tú Nga cũng đầy nghi hoặc: “ , chỉ là mấy quả sơn , thể hấp dẫn nhiều đến thế?”

 

Các nàng ngoài đám đông, mắt ngừng ngó bó rơm, miệng vẫn thì thầm bàn tán.

 

“Ngươi cái ngon ? Trông thì cũng lạ mắt thật.” Trương Thúy Hoa nhỏ.

 

Điền Tú Nga bĩu môi: “Ai , chừng chỉ là thứ chỉ cái mã ngoài thôi.”

 

Lúc , các nàng thấy xung quanh đang bàn luận về giá cả.

 

Trương Thúy Hoa xong, kinh ngạc thôi, mấy quả sơn xỏ thành xâu, thể bán mười văn tiền ?! Các nàng nghĩ cách kiếm tiền thế ?!

 

Nàng thấy ngừng mua, còn liên tục khen ngon, khỏi bĩu môi, trong ánh mắt giấu nổi vẻ đố kỵ.

 

Khi nàng thấy Vương Quế Hương đang tươi rói đón khách, càng thêm tức giận.

 

Điền Tú Nga cũng thấy, chỉ Vương Quế Hương, nhỏ: “Ngươi xem, tam tức nhà ngươi, Vương Quế Hương, đúng là một linh lợi đó.”

 

Nàng , gần Trương Thúy Hoa thêm chút nữa: “Ta tính cho ngươi xem nhé, cái mười văn tiền một xâu, thấy bó rơm ít nhất cũng mấy chục xâu nhỉ? Một lát nữa thôi, vơi một nửa , nếu mà bán hết, thì cũng đủ bằng tiền công một tháng của trượng phu ngươi đó! Ôi chao, cái thật là tầm thường!”

 

Trương Thúy Hoa nàng tính toán như , trong lòng chút khó chịu.

 

Cái Phan quả phụ , đây chỉ giữ chút đất đai, may vá y phục gì đó, nào ăn buôn bán gì, là ai cho nàng ý tưởng .

 

Lúc , Lâm Thu Quả cũng phát hiện các nàng trong đám đông, nhưng nàng giả vờ như thấy.

 

Lúc , tụ tập càng ngày càng đông, băng đường hồ lô cũng chỉ còn vài xâu.

 

Lâm Thu Quả định dặn dò các nàng trông coi, còn chỗ khác dạo một vòng, đột nhiên một nam nhân chen chúc tới, chính là Lâm Nhị Cẩu!

 

Y khoanh hai tay ngực, mắt đ.á.n.h giá bó rơm: “Ồ, xỏ sơn thành thế mà cũng thể ở đây lừa tiền ?”

 

Lâm Thu Quả , liền đoán, y đây là đến gây rối , nàng nhàn nhạt : “Ngươi mua ?”

 

“Ta mua?” Y sáp gần đường hồ lô ngửi ngửi: “Chúng cùng một thôn, cái của ngươi là sơn hóa, dám để móc tiền? Cho một xâu nếm thử là .”

 

Vừa , y đưa tay định rút, nhưng Lâm Thu Quả cản : “Sao? Vừa ngoài ?”

 

Lâm Nhị Cẩu khẽ nheo mắt nàng, nha đầu ranh con khi nào trở nên cứng rắn đến thế? Dám đối đầu với y ?

 

Y đưa tay , Lâm Thu Quả cản .

 

Phan Xảo Liên thấy , vội vàng nhỏ giọng khuyên nàng: “Thu Quả, là cứ cho y một xâu , thì y còn loạn nữa.”

 

“nương , đừng quản, trông chừng Nhị Nha, Tam Nha .” Lâm Thu Quả dặn dò xong, đó Lâm Nhị Cẩu: “Ngươi đừng quá đáng, đây là thứ vất vả , đồ cho ngươi.”

 

Lâm Nhị Cẩu hề ý thu liễm, y lạnh một tiếng:

 

“Nha đầu Thu Quả, còn dám cãi nữa ? Hôm nay xâu đường hồ lô ăn chắc , vốn dĩ là đồ núi của chúng , chứ của nhà ngươi.”

 

Vừa , y một nữa đưa tay giật đường hồ lô.

 

Lâm Thu Quả ngăn cản nữa, trực tiếp cầm lấy cây gậy gỗ bên cạnh đ.á.n.h cổ tay y, Lâm Nhị Cẩu đau điếng, vội vàng rụt tay về: “Lâm Thu Quả! Ai cho ngươi cái gan dám đ.á.n.h !”

 

Nàng giơ cây gậy gỗ trong tay lên, như thể rằng, nếu còn đưa tay thì sẽ đ.á.n.h tiếp, đồng thời, nàng hô to: “Mau đến xem, cướp đồ !”

 

Nhị Nha, Tam Nha thấy , cũng theo cùng hô lớn.

 

Lâm Nhị Cẩu thấy tụ tập ngày càng đông, y nghiến răng : “Được , ngươi cứ đợi đấy, lát nữa sẽ chuyện ho cho ngươi xem.”

 

Lâm Thu Quả chút sợ hãi trừng mắt : “Đợi thì cứ đợi, xem ngươi thể .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-ty-nong-gia-doan-tuyet-than-thich-ta-dan-ca-nha-lam-giau/chuong-57-lam-nhi-cau-dung-la-do-cau.html.]

 

Lâm Nhị Cẩu giận dữ bỏ , Phan Xảo Liên lo lắng kéo tay nàng:

 

“Thu Quả, con hà cớ gì chứ? Cho một xâu kẹo hồ lô thì ? Lỡ đến gây sự thì thế nào?”

 

Vương Quế Hương cũng phụ họa theo: “Phải đó, Thu Quả, chọc giận thì đây? Hắn thừa thời gian để dây dưa với con.”

 

Lâm Thu Quả an ủi các nàng: “Các đừng sợ, cho , vẫn sẽ đòi, thể sợ . Quế Hương thím, thím cứ đưa Đậu Bao , kẹo hồ lô cũng bán gần hết .”

 

lỡ gây sự với các con thì ?” Vương Quế Hương đầy lo lắng chần chừ.

 

Lâm Thu Quả trấn an nàng, “Không , cứ .”

 

Vương Quế Hương thấy Trương Thúy Hoa mặt mày đen sì trong đám đông, lòng nàng chút thoải mái, bèn chậm rãi mở lời: “Vậy đưa Đậu Bao về nương gia đây, các cô cũng về sớm .”

 

Lâm Thu Quả liền rút thêm hai xâu đưa cho nàng, “Cầm lấy ăn dọc đường.”

 

Vương Quế Hương đưa tay nhận, “Cái ... thể nhận.”

 

Hạt Dẻ Nhỏ

Nàng khẽ , trực tiếp nhét tay Đậu Bao, “Đi .”

 

Phan Xảo Liên thấy Vương Quế Hương rời , lo lắng :

 

“Thu Quả , đắc tội với Lâm Nhị Cẩu, sẽ bỏ qua . Trước đây trong thôn đắc tội với , cố ý đổ nước đống củi tích trữ qua mùa đông của , hoặc là tối đến trốn ở đó giả ma dọa . Những chuyện , kể đến tối cũng hết, tóm , cái tên đó dạng .”

 

Lâm Thu Quả khẽ nhíu mày, đây chính là thôn bá trong truyền thuyết ư?

 

những chuyện , chẳng hề đau đớn nghiêm trọng. Nói đến báo quan, e rằng cũng chỉ nhốt vài ngày , thậm chí chỉ đủ để răn đe một trận hoặc ăn vài roi. Nếu chọc giận , gây khó dễ như , thật sự khiến phiền lòng.

 

nghĩ kỹ , Lâm Nhị Cẩu dường như vẫn đến mức ác đến tùy tiện ức h.i.ế.p khác, cũng chỉ là vì vấn đề thể diện mà cho là , quậy phá, giở trò để trút giận, đúng là giống cái tên của , y như ch.ó con .

 

Lâm Thu Quả trầm tư một lát, khi chủ ý, liền chậm rãi mở lời: “Nương, đừng lo, con cách.”

 

“Thật ư?” Phan Xảo Liên yên tâm hỏi.

 

“Vâng, nương, tin con.”

 

Một lúc , Lâm Nhị Cẩu quả nhiên dẫn theo hai tiểu t.ử lớn đầu .

 

Chúng hung hăng đến gian hàng của Lâm Thu Quả, Lâm Nhị Cẩu chỉ nàng, với hai tên : “Chính là nàng , cho kẹo hồ lô còn dám đ.á.n.h .”

 

Dân làng vây xem nhanh chóng sợ hãi lùi xa, hai tên cũng là làng Lâm gia, quanh năm suốt tháng theo Lâm Nhị Cẩu quậy phá.

 

Một tên lùn trong đó bước tới một bước, hung hăng : “Thu Quả, thức thời thì mau đưa mấy xâu kẹo hồ lô cho bọn , bằng thì đừng trách khách khí.”

 

Phan Xảo Liên vội vàng chắn Lâm Thu Quả, nhẹ giọng khuyên nhủ: “các đừng gây sự ở đây…”

 

Lời dứt, tên lùn dường như đẩy bà , Lâm Thu Quả lập tức cầm gậy gỗ chỉ :

 

“Ngươi dám động nương thử xem?! Sao hả? Giữa ban ngày ban mặt cùng cướp đồ ư?”

 

Nàng liếc bọn chúng một cái, cuối cùng ánh mắt lạnh lẽo dừng mặt Lâm Nhị Cẩu, “Tiểu t.ử thối tha, ngươi ở đại lao còn đủ ? Lại còn tìm đến gây sự, ngươi xem đằng là những ai?”

 

Lâm Nhị Cẩu theo hướng Lâm Thu Quả chỉ, quả nhiên thấy mấy tên quan binh, nuốt nước bọt, :

 

“Bây giờ , nghĩa là về thôn cũng , dám đối đầu với , ngươi sẽ kết cục .”

 

“Ngươi kẹo hồ lô cũng , chỉ là, điều kiện.” Lâm Thu Quả nhàn nhạt .

 

“Điều kiện? Ngươi còn dám điều kiện với ?!” Lâm Nhị Cẩu gian xảo nàng.

 

 

Loading...