Xuyên Thành Đại Tỷ Nông Gia - Đoạn Tuyệt Thân Thích - Ta Dẫn Cả Nhà Làm Giàu - Chương 51 Vương Quế Hương là người thiện lương

Cập nhật lúc: 2025-11-22 00:00:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Điền Tú Nga khoanh chặt hai tay ngực, ý định nhượng bộ. Nàng ánh mắt sắc bén chằm chằm Vương Quế Hương, lớn tiếng :

 

“Vương Quế Hương! Nhà các chẳng đoạn với nhà Phan Xảo Liên ? Ở đây giả vờ gì chứ?”

 

Các thôn dân bên cạnh cũng theo đó phụ họa: “ , đoạn cướp nhà thì là độc ác hơn ?”

 

Một thôn dân khác cũng tiếp lời: “ , lão đại, lão nhị dọn tới nhà đất nung , nhà lão tam các cũng coi như hưởng lợi, một nhà tự ở viện cũ, chẳng rộng rãi hơn nhiều ?”

 

Lại một thôn dân cao giọng: “Ngươi cái Vương Quế Hương , chắc là sợ chúng đàm tiếu nên ở đây thể hiện đấy mà.”

 

“........”

 

Mọi ngươi một lời một câu, đều bắt đầu chỉ trích Vương Quế Hương.

 

“Ngươi! các ! Đoạn là ý của lão đại, liên quan gì đến ?!” Vương Quế Hương Điền Tú Nga và các thôn dân bảy mồm tám lưỡi chỉ trích, tức đến mặt đỏ bừng, trong lòng vô cùng khó chịu.

 

Các thôn dân nào ý định bỏ qua cho nàng. Lại bắt đầu bảy mồm tám lưỡi bàn tán:

 

“Ý của nhà lão đại? Vậy nhà các chẳng cũng điểm chỉ ? Nếu bọn họ dọn , ngươi thể một nhà tự ở trong một cái sân lớn ư?”

 

, lợi còn đổ tội cho lão đại, thấy ngươi còn xa hơn bọn họ!”

 

“.......”

 

Vương Quế Hương giỏi ăn , lúc đến mức mặt đỏ bừng, vành mắt ngấn lệ, sắp đến nơi.

 

Còn Lâm Thu Quả một bên, lặng lẽ cảnh tượng , trong lòng khỏi âm thầm suy nghĩ, quyết định đoạn của Phan Xảo Liên quả là vô cùng sáng suốt. Dù đều sống trong cùng một thôn, điều các thôn dân sợ nhất chính là khác chỉ trỏ, bàn tán lưng. Từ tình hình mắt mà xem, rõ ràng đa thôn dân đều đồng tình với nhà , đang giúp cho nhà đó thôi.

 

Tuy nhiên, Vương Quế Hương vẫn chút khác biệt so với loại xa triệt để như Trương Thúy Hoa. Hơn nữa, nàng cũng là vì giúp cho nhà , mới nhiều thôn dân “hội đồng” như .

 

Nghĩ đến đây, nàng khẽ ho vài tiếng, khi thu hút sự chú ý của , nàng chậm rãi mở lời:

 

“Trưởng như phụ, trưởng tẩu như mẫu, chuyện đoạn , Quế Hương thím quả thật thể chủ. Nhà chúng trách nàng.”

 

Nghe những lời , ánh mắt Vương Quế Hương tức khắc tràn đầy cảm kích.

 

Nàng vội vàng bước tới, siết chặt cánh tay Lâm Thu Quả, môi run run, điều gì đó nhưng vì xúc động mà thốt nên lời.

 

Lâm Thu Quả mỉm nhạt với nàng , trong ánh mắt lộ một tia an ủi, mặt thôn trưởng, :

 

“Hạt giống , cứ nhận mười lăm cân, xin đa tạ thôn trưởng.”

 

Thôn trưởng phất tay, mặt đầy hòa ái : “Nha đầu Thu Quả , Điền Tú Nga đợi xong ở đây gây chuyện. Ta cho con hai mươi cân thì là hai mươi cân, năm cân dư là khấu trừ từ phần của nhà , con mau lấy túi .”

 

Sợ khác chỉ trích, thôn trưởng bổ sung : “Mấy hôm , nương của Thu Quả giúp nhà một vài việc, lấy phần hạt giống của nhà để trả ơn, các còn ?”

 

“Thì ! Ta thôn trưởng nhà chúng sáng suốt nhất , thể thiên vị chứ.”

 

, đều là Điền Tú Nga ở đây gây chuyện.”

 

“các !” Điền Tú Nga tức đến mặt đỏ bừng, “Vừa nãy các như thế!”

 

“Đó chẳng là do ngươi xen lời, cho thôn trưởng hết, cố ý khiến chúng hiểu lầm !”

 

Hạt Dẻ Nhỏ

thế.”

 

, phần của ngươi nhận xong cả , còn về nhà?”

 

“.........”

 

Điền Tú Nga những xung quanh, giống như một đám cỏ đầu tường gió chiều nào che chiều nấy, tức đến mặt xanh lét.

 

Nàng hung hăng trừng mắt một cái, một tay túm lấy chiếc túi đất, tức giận vác lên , giận dữ gạt đám đông mà rời .

 

Cái bóng lưng giống như một con gà chọi bại trận nhưng vẫn cam lòng, nghiêng nghiêng ngả ngả, còn mang theo đầy bụng lửa giận.

 

Vương Quế Hương cũng lặng lẽ vác túi lên, kéo Lâm Thu Quả, “Đi thôi, thím cùng con về nhà lấy túi.”

 

Nàng mở lời:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-ty-nong-gia-doan-tuyet-than-thich-ta-dan-ca-nha-lam-giau/chuong-51-vuong-que-huong-la-nguoi-thien-luong.html.]

 

“Đậu Bao đều với , nó hái cỏ đuôi ch.ó cho con, con cho nó bánh ngọt ăn. Hôm qua Thiết Đản cướp đồ của nó, con còn mặt bênh vực, vẫn kịp tới nhà con đa tạ. Trước đây con thương Đậu Bao , lúc cha con còn sống, cũng giúp đỡ nhà ít. Chuyện đoạn ... tuy nhà lão tam chúng thể lên tiếng, nhưng vẫn thấy với các .”

 

Lâm Thu Quả nhẹ nhàng rút tay kéo về, tự nhiên mỉm : “Đều qua , nhắc nữa. Hôm đó đầu thương, chỉ ngươi cho hai quả trứng, nương vẫn còn nhớ lòng của ngươi đó.”

 

“Vậy thì , thì . các giận , lòng cũng dễ chịu hơn nhiều.” Vương Quế Hương như trút gánh nặng, liên tục gật đầu, “Thu Quả , cái tính nết của Trương Thúy Hoa đó con , ...... đấu nàng , nhưng nếu nhà các con khó khăn, sẵn lòng giúp đỡ.”

 

Vừa , Vương Quế Hương dừng bước, cởi chiếc túi vải khác đang vác xuống, đưa cho Lâm Thu Quả, mặt đầy nhiệt tình :

 

“Đây là rau dại hái hôm nay, chia cho con một ít.”

 

Ánh mắt Lâm Thu Quả dừng mặt nàng vài giây, mỉm nhẹ nhàng đẩy chiếc túi vải trả , “Con hôm qua lên núi hái ít rau dại, đủ ăn mấy ngày , cái ngươi mang về .”

 

Vương Quế Hương thấy nàng từ chối, kiên quyết nhét chiếc túi vải cho nàng, thấy nàng vẫn từ chối, đành vác lên .

 

Hai chuyện , tới cổng viện, kinh ngạc phát hiện Điền Tú Nga mà đang ở trong sân nhà .

 

Điều khiến Lâm Thu Quả chút bất ngờ, nàng khẽ nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc.

 

Lâm Thu Quả nhanh như xẹt bước sân, ánh mắt tức thì trở nên lạnh lẽo, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng và cứng rắn: “Người tới nhà gì?!”

 

Điền Tú Nga câu hỏi bất ngờ giật , nàng ánh mắt né tránh, dám thẳng mắt Lâm Thu Quả. Lúc , Phan Xảo Liên vội vàng tiếp lời: “Thu Quả, con xuống núi ? Nàng tới tìm một bộ y phục.”

 

“Làm y phục ư? Vải vóc ?” Lâm Thu Quả chất vấn, đ.á.n.h giá Điền Tú Nga, chỉ thấy nàng chỉ vác mỗi túi hạt giống đó, hề thấy bóng dáng vải vóc .

 

Điền Tú Nga thấy , mặt miễn cưỡng nặn vài phần gượng gạo, ánh mắt chớp động yên: “Ta đây chẳng tới hỏi giá , ngày mai sẽ mang vải vóc tới.”

 

Vương Quế Hương lưng Lâm Thu Quả khẽ kéo kéo tay áo nàng, nhỏ: “Nàng tới y phục, nương con cũng thể kiếm chút tiền, chuyện , cứ bỏ qua .”

 

Khóe môi Lâm Thu Quả khẽ cong lên, lộ một nụ đầy ẩn ý, về phía Điền Tú Nga, nhanh chậm :

 

“Nương đang bận túi thơm cho tiểu thư nhà giàu ở chợ phiên, việc của ngươi, nhà nhận, mau về .”

 

“Ngươi, ngươi cái nha đầu chuyện mà hung hăng thế?” Điền Tú Nga , sắc mặt tức khắc sa sầm xuống, mặt đầy khó chịu: “Ta đó là nhắm thôn trưởng, nhắm ngươi, còn chấp nhặt ?”

 

“Ngươi nhắm ai, lòng ngươi tự rõ.” Lâm Thu Quả hề lay chuyển, nàng đặt cái gùi vững vàng xuống đất, nữa về phía Điền Tú Nga, “Ngươi y phục cũng , một bộ năm mươi văn tiền. Nếu là y phục mùa đông, một bộ một trăm văn tiền.”

 

“Cái gì?!” Điền Tú Nga như thể chuyện hoang đường, mắt trợn tròn như chuông đồng, cất cao giọng : “Ngươi quả thật dám mở miệng sư t.ử đòi giá cao đó, thím Lý ở đầu thôn phía Tây cũng chỉ nhận mười lăm văn tiền công thôi! Hơn nữa đây nương ngươi cũng chỉ nhận của mười lăm văn tiền một bộ.”

 

Lâm Thu Quả chỉ mỉm nhạt, “Trước đây là đây, bây giờ tăng giá , ngươi ?”

 

Điền Tú Nga xong, mặt lộ vẻ khó xử, lông mày nhíu chặt .

 

Nàng ngừng về phía Phan Xảo Liên, dường như từ chỗ nàng nhận chút nới lỏng, nhưng Phan Xảo Liên cứ im lặng.

 

Điền Tú Nga thấy , bèn tức giận vác túi của lên, ngoài sân.

 

Vừa , miệng ngừng lẩm bẩm: “Hừ, nhà các còn để một đứa trẻ chủ đấy.”

 

Đợi Điền Tú Nga xa, Lâm Thu Quả lúc mới chậm rãi mở lời, về phía Phan Xảo Liên, trong ánh mắt mang theo một tia thận trọng: “Nương, sẽ trách chứ?”

 

Trên mặt Phan Xảo Liên tràn đầy ý , nàng khẽ vỗ vỗ vai Lâm Thu Quả, “Ta , vốn nhận việc của nàng , chỉ là ngại mặt mũi từ chối thế nào, nàng sân cứ ngó khắp nơi, còn hỏi đông hỏi tây, ý đồ gì, cũng giống tới y phục.”

 

“Vậy thì , đừng để ý đến nàng . , đầu thôn phía Đông đang phát hạt giống, con bảo Nhị Nha lấy.”

 

Vương Quế Hương bên cạnh lên tiếng: "Tẩu tử, lúc lĩnh hạt giống ở đằng , gặp Thu Quả..." Nàng kể chuyện xảy cho Phan Xảo Liên , thêm: "Điền Tú Nga chẳng thứ lành gì, về tỷ đừng nên qua quá gần với ả ."

 

Thấy Lâm Thu Quả nhà chính, Vương Quế Hương chần chừ một lát, một nữa đưa túi rau dại mà ban nãy vẫn đưa cho Lâm Thu Quả về phía Phan Xảo Liên.

 

"Nha đầu Thu Quả chịu nhận, tẩu t.ử nhận lấy . Nhà lão đại công dài hạn ở chợ, nhà lão nhị tạp dịch ở trạm dịch cách thôn mấy chục dặm, chỉ nhà việc , chỉ thể trông cậy hai mẫu đất . Đậu Bao ăn bánh nhà tẩu, cũng chẳng để biếu tẩu."

 

Phan Xảo Liên thần sắc bình tĩnh, giọng điệu nhàn nhạt : "Thu Quả nhận, thì cũng nhận. ngươi... cần ba hôm hai bữa đưa đồ đến nhà , Trương Thúy Hoa mà , kiếm chuyện khó ngươi cho xem. Trong nhà thu hoạch ít lúa miến, đủ cho nương con bốn qua mùa đông ."

 

Vương Quế Hương , thở dài bất lực: "Tẩu tử, chuyện đoạn , nhà chủ , nhưng đối xử với ai, ả Trương Thúy Hoa đừng hòng quản. Ta còn về nhà nấu cơm, đây."

 

Phan Xảo Liên thấy thế, trực tiếp nhét túi rau dại tay nàng: "Cầm về , giận ngươi là chứ gì?"

 

"Cái ..." Mắt Vương Quế Hương ngấn lệ, nàng dùng bàn tay thô ráp lau nước mắt: "Tẩu t.ử giận , cầm về đây. Sau ... hai nhà chúng đừng nên xa lạ với ."

 

 

Loading...