"Nói năng linh tinh? Anh và chị Tần của em chính là bạn bè tốt. Người ta cũng sắp chuyển tới đây ở, em đừng ở trước mặt cô ấy nói linh tinh. Gây ra cho mọi người hiểu lầm không đáng có."
"Anh, chả lẽ anh chưa bao giờ tỏ tình người khác à? Người xinh đẹp giống chị Tần, còn là người con gái tài năng như vậy, nếu anh chậm một bước, không chừng bị người khác nhanh chân đến trước, tới lúc đó anh hối hận cũng không kịp."
"Được rồi, con gái con đứa, vẫn còn nhỏ mà giống như bà mối suốt ngày toàn nghĩ linh tinh. Tự lo việc của mình tốt đi đã, nên học hành chăm chỉ vào, nên kết bạn thì kết bạn, chuyện của anh trai con không cần còn quan tâm." Phó thái thái trách Phó Gia Ninh.
Phó Gia Ninh lén lút nhìn Tống Thư Ngạn, Tống Thư Ngạn rõ ràng là nhìn thấy ánh mắt e thẹn nũng nịu của cô ấy, nhưng anh ấy đang nói chuyện với Phó Gia Thụ, Phó Gia Ninh lập tức thấy tủi thân, không nói gì nữa, cúi đầu ăn.
Ăn cơm tối xong, Phó Gia Thụ dẫn Tống Thư Ngạn lên lầu đến thư phòng của anh.
DTV
Phó Gia Thụ bảo người giúp việc pha trà rồi bưng lên, Tống Thư Ngạn ngồi trên sô pha bình thường Phó Gia Thụ hay ngồi đọc sách, quyết định hỏi thẳng vào vấn đề: "Cậu nghĩ Tần tiểu thư thế nào?"
Phó Gia Thụ ngồi xuống bàn làm việc, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh ấy: "Nghĩ thế nào?" Tống Thư Ngạn lấy một hộp t.h.u.ố.c lá ra, anh ấy biết Phó Gia Thụ không hút thuốc, anh ấy châm cho mình một điếu thuốc, hút một hơi, nhả ra vài vòng khói, khép hờ mắt hỏi: "Cậu không muốn theo đuổi cô ấy sao?"
Phó Gia Thụ ngồi sau bàn làm việc: "Tôi chưa nghĩ đến, tôi rất nể trọng cô ấy, một cô gái mong ước có thể dùng bản lĩnh của mình để đứng vững ở đất Thượng Hải. Tôi hiếm khi nghe một người phụ nữ nói ra câu này, và cô ấy đang cố gắng cải thiện bản thân, để có được vị trí của bà Smith, cô ấy đã sẵn sàng để nắm bắt cơ hội này. Cô ấy là một người bạn có thể hiểu được những gì trong tầm nhìn. Tất cả những gì tôi có thể làm là giúp cô ấy thực hiện mong muốn của mình càng nhiều càng tốt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-94.html.]
"Đúng vậy, chính là một người có tầm nhìn và tư duy có thể đồng bộ. Cậu có thể nói chuyện với cô ấy về Shelley, Pushkin, và cô ấy có thể nói chuyện với cậu về Gatsby." Tống Thư Ngạn ngửa đầu, phun la vòng khói trắng, anh giống như đã gặp được Tần Du trong ảo ảnh, cô ấy chính là mẫu hình lý tưởng của người vợ trong mơ của anh ấy.
Tiếng gõ cửa truyền đến, Phó Gia Thụ: "Vào đi!"
Người giúp việc bưng ấm trà cùng chén trà tiến vào, Phó Gia Ninh thì bê thêm một cái đĩa nhỏ, ở trong đĩa nhỏ có hai miếng bánh đậu xanh: "Anh hai, chị có mua bánh đậu xanh với bánh sữa hạt dẻ anh có muốn ăn thử không?"
"Để đấy!" Phó Gia Thụ bất lực nhìn Phó Gia Ninh.
Phó Gia Ninh đi đến bên cạnh Phó Gia Thụ: "Anh ơi, có muốn em dạy anh cách theo đuổi chị không? Anh tìm cơ hội mời chị ấy đi chơi tennis đi! Hôm ấy em với chị đã mua bộ đồ tennis giống hệt nhau luôn, chị ấy còn mua thêm đồ bơi nữa."
Phó Gia Ninh khoa tay múa chân chỉ vào bộ đồ bơi: "Bây giờ thì tốt rồi, chị ấy sắp chuyển tới đây, mà nhà bên cạnh không có bể bơi, sắp mùa hè rồi, anh mời chị ấy đến nhà chúng mình chơi, đến lúc đó hai người... Có cơ hội tốt như vậy anh mà không không biết dùng? Anh có bị ngốc không? Em muốn nhìn thấy chị ấy như một nàng tiên cá."
"Được rồi, được rồi! Ngoài tình yêu ra thì em còn chuyện gì nữa? Ra ngoài nhanh, anh cùng với anh Thư Ngạn của em đang bàn chuyện chính!" Phó Gia Thụ đuổi em gái ra ngoài. Anh đóng cửa vào, quay lại cầm miếng bánh đậu xanh cho vào miệng, vừa ngọt vừa ngấy chỉ muốn nhả ra, nhưng anh đã thấy Tống Thư Ngạn cũng đang cầm bánh đậu xanh.
Đây là bánh Tần Du mua cho anh, cho dù không ngon anh cũng phải ăn, cùng lắm là ăn với trà.