Tần Du cầm lấy, toàn bộ trang bìa là quảng cáo xà phòng, người đẹp lông mi dài cong vút cầm một miếng xà phòng, mở ra xem trang đầu tiên lại là bức vẽ, hướng dẫn cách mặc như thế nào. Cô không nghĩ tới thời đại này lại có loại tạp chí như này? Thật thú vị.
Tần Du bỏ tạp chí vào túi xách và đi lên tầng.
Đến nơi bán quần áo phụ nữ, cô lấy vé ra và hỏi nhân viên bán hàng: "Tiểu thư, hôm trước cô nói quần áo của tôi ngày mốt có thể lấy được, hôm nay đã lấy được chưa, cô xem giúp tôi được không?"
"Tiểu thư, cô chờ tôi một lúc. Để tôi đi hỏi."
Nhân viên bán hàng chạy nhanh đi và trở về ngay lập tức: "Được, được rồi! Tất cả đồ đều xong rồi!"
Tần Du đi theo cô ấy, thợ may đeo kính lấy quần áo từ giá treo móc áo: "Tiểu thư, cô tới đây xem thử. Đây có phải là kết quả mà tiểu thư muốn không?"
Thợ may già cầm áo lại đi lấy quần, Tần Du thấy ông ấy định lấy cùng màu, lập tức nói với ông ấy: "Cái quần kia màu cà ri nhạt."
Tần Du đi thay xong quần áo đi ra, dáng người mảnh khảnh, có lồi có lõm, mặc bên ngoài một chiếc áo sơ mi tơ tằm màu màu xanh lông công tinh xảo, gọn gàng phối với quần dài ống rộng màu cà ri nhạt, chân dài eo thon. Bộ quần áo này có thật sự rất đẹp, không có chi tiết thừa.
Bản thân người thợ may cũng rất hài lòng, quần áo, quần tây nếu so với váy, thì thiếu chút thanh lịch, thiếu chút quý phái, cho nên đại đa số phụ nữ lao động ở tầng lớp trung lưu vì để tiện làm việc mới mặc.
Nhưng người trong gương hoàn toàn không như vậy, khí chất kia, đâu có chỗ nào không thanh lịch?
Tần Du cởi cúc ở cổ tay áo sơ mi ra, xắn tay áo lên, lộ ra một cánh tay trắng sứ: "Đúng, đây chính là thứ tôi muốn."
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông thợ may nở nụ cười: "Thật sự rất đẹp."
"Giám đốc Tiền, có phải thật sự rất đẹp không? Các tiểu thư và các phu nhân không muốn mặc quần, vì họ cảm thấy mặc quần tây không sang trọng, ngài nhìn vị tiểu thư này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-91.html.]
Tần Du quay đầu lại, thấy ba người đứng bên quầy vải nhìn sang bên này, trong đó còn có Tống Thư Ngạn.
Tần Du và Tống Thư Ngạn gật đầu coi như chào hỏi.
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da bên cạnh Tống Thư Ngạn hỏi: "Ngài Tống biết vị tiểu thư này?"
Tống Thư Ngạn khẽ nhếch môi: "Có quen biết, đó là một người bạn."
Tần Du đi vào thử thêm mấy bộ quần áo khác, nhân viên bán hàng kia vội vàng đưa cho cô cái váy đuôi cá: "Tiểu thư, cái váy này rất sang trọng, chúng tôi đều muốn xem."
DTV
Tần Du thấy còn có vài vị khách đứng bên kia, liền cầm một chiếc áo sơ mi lụa hai dây màu be cùng với chiếc váy đuôi cá màu caramel này đi vào thay.
Chiếc váy đuôi cá này không phải là kiểu váy đuôi cá hạn chế đi lại, nó giống như váy kẻ ô cải tiến, dù thể hiện rõ đường nét, nhưng lại không quá sát người, mặc vào tăng thêm độ dịu dàng.
Tần Du đi ra ngoài liền có mấy vị phu nhân tiểu thư tới hỏi: "Tiểu thư, thợ may nói cái váy này là cô nghĩ ra."
"Váy đuôi cá không phải là một kiểu váy sao? Tôi nghĩ nó trông rất đẹp. Chỉ là mấy năm nay đều là ống thẳng rộng rãi, chỉ cần thay đổi một chút có đường nét thôi!" Tần Du soi gương, thấy trong gương Tống Thư Ngạn còn chưa đi, tự nhiên lại hứng thú nhìn cô thử quần áo.
"Quần áo của tiểu thư mặc cũng rất đẹp, thích hợp cho tiểu thư, phu nhân không mặc quen quần tây." Nhân viên bán hàng cố gắng hết sức để bán thêm.
"Những bộ quần áo khác tôi không thử nữa, nhìn qua cũng không khác nhau lắm. Gói lại."
"Tiểu thư, có thể cho chúng tôi xem thêm một chút không?"
"Mọi người hỏi thợ may đi."
Tần Du thay quần áo rồi đi ra, cầm lấy túi nhân viên bán hàng đưa cho, đi đến cầu thang thì gặp Tống Thư Ngạn, anh ấy đang cố ý chờ cô sao?