Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Du cũng rất phiền lòng, Phó Gia Thụ và Tống Thư Ngạn là anh em tốt cùng nhau du học ở nước ngoài. Tống Thư Ngạn có thể giao phó cho anh xử lý những chuyện cá nhân thì mối quan hệ này có thể tưởng tượng ra được. Lúc trước cô có thể không hy vọng người ngoài sẽ không tham gia vào mối quan hệ giữ cô và Tống Thư Ngạn, nhờ anh không cần thông báo cho Tống Thư Ngạn biết cô đi Vũ Hán. Hiện tại lại muốn anh giúp đỡ giấu giếm trước mặt Tống Thư Ngạn, nếu như người ta không chịu thì đó là một chuyện rất chính đáng, nhưng nếu như người ta đồng ý vậy chẳng phải chứng minh quan hệ tình cảm anh em giữa hai người quá mức plastic (*) sao?
(*) Tình bạn plastic: Ý nói tình cảm như bông hoa nhựa, biết là giả nhưng vẫn mãi tồn tại.
Tần Du rất khó mở miệng nên trước hết cứ để đó chờ tới khi ăn cơm trưa có nhiều thời gian hết có thể từ từ nói chuyện.
Từ cửa hàng tây đến Vân Hải chưa tới hai km, sau khi đi đến khách sạn Vân Hải, Phó Gia Thu thay Tần Du mang hành lý đi ra ngoài rồi cùng cô đi đến tiệm cơm. Tần Du nói với anh: "Anh chờ một lát đã để tôi đi lên phòng bỏ bớt hành lý xuống."
"Được!"
Phó Gia Thụ đứng ở đại sảnh khách sạn Vân Hải chờ Tần Du xuống lầu lại trông thấy Tống Thư Ngạn từ cửa xoay tròn đi vào.
Tống Thư Ngạn bước vào Vân Hải đã trông thấy Phó Gia Thụ: "Gia Thụ."
DTV
"Anh Thư Ngạn."
Phó Gia Thụ đi qua, anh không ngờ tới ngày đầu tiên Tống Thư Ngạn trở về sẽ đến nơi này, chẳng lẽ bọn họ đã nói rõ ràng hôm nay sẽ đi làm thủ tục ly hôn sao? Chắc là không đâu! Không phải buổi chiều đã hẹn đi làm thủ tục bất động sản rồi sao?
Anh thử hỏi: "Anh Thư Ngạn tới tìm cô ấy sao?"
"Cô ấy?" Tống Thư Ngạn nhíu mày, lúc này anh ấy mới lập tức ý thức được người đang nói đến chính là Tần thị kia sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-86.html.]
"Sao cô ấy lại ở chỗ này? Mấy ngày nay cô ấy không gây thêm phiền toái gì cho cậu chứ?"
Phó Gia Thụ giống như lọt vào trong sương mù khi nghe thấy Tống Thư Ngạn nói như vậy. Không phải mấy ngày nay cô đi tìm anh ấy sao? Giờ lại hỏi sao cô lại ở chỗ nào là thế nào?
"Không phiền."
"Vậy thì tốt rồi, cậu đừng nói cho cô ấy biết tôi đã trở về nhé. Vừa trở về tôi cũng muốn đi tìm cô ấy nói chuyện nhưng mà tôi còn đang bận ở bên ngoài. Kiểu phụ nữ từ nhỏ đã được dạy tam tòng tứ đức như cô ấy mà biết được chắc chắn sẽ vui vẻ thu dọn hành lý muốn cùng tôi trở về ngay." Tống Thư Ngạn dặn dò Phó Gia Thụ.
Tam tòng tứ đức? Vui vẻ thu dọn hành lý? Nhưng hình như Phó Gia Thụ trông thấy Tần Du đi ra từ bên trong mà, phải không? Rốt cuộc Tống Thư Ngạn đang nói cái gì vậy?
Không chỉ có Phó Gia Thụ trông thấy Tần Du mà đến ngay cả Tống Thư Ngạn cũng thong dong trông thấy Tần Du đi đến: "Chờ một lát đã nhé tôi nhìn thấy một người bạn."
Tần Du đi ra đã trông thấy hai người đang đứng ở nơi đó trò chuyện. Trong một phút đó cô đã do dự chọn lựa giữa tránh né hay là đối diện cuối cùng vẫn lựa chọn đối diện, dù sao nếu như nói ra cũng không có cách nào khác. Chẳng lẽ cứ luôn làm con đà điểu vùi đầu xuống cát không làm nên chuyện gì sao?
Phó Gia Thụ trông thấy cô trước, còn Tống Thư Ngạn lại nhìn thấy cô muộn hơn Phó Gia Thụ thế nhưng anh ấy bước nhanh chân trước đi về phía cô.
Tống Thư Ngạn để lộ ra vẻ tươi cười cực kỳ ga lăng nói: "Tần tiểu thư, sao cô lại ở chỗ này?"
Cách xưng hô này? Tần Du kịp phản ứng lại, vậy là Phó Gia Thụ chưa nói sao? Sao có thể như vậy được chứ?
Tần Du nhìn về phía Phó Gia Thụ nói: "Phó tiên sinh muốn đưa tôi đi xử lý sang tên phòng ốc, tôi có mua một phòng trên tay anh ấy."
Tống Thư Ngạn rất bất ngờ, Phó Gia Thụ đã từng đề cập đến căn phòng đó với anh ấy nên anh ấy có biết căn phòng kia. .