Tần Du không biết, tuy Tống Thư Ngạn nghe không hiểu tiếng Đức, nhưng thấy cô phiên dịch lưu loát, nên cho rằng cô là du học sinh. Hoặc là nói thời đại này, thậm chí là mấy chục năm sau, Tây học du nhập vào phương Đông rất nhiều, mặc kệ là biết loại tiếng nước ngoài nào, sẽ khiến người ta ngước lên mà nhìn, tất nhiên anh ấy sẽ nói chuyện khách khí.
Tần Du khẽ mỉm cười: "Khách hàng ở đâu, chúng tôi ở đó! Cung cấp dịch vụ chất lượng cho khách hàng đó là trách nhiệm của chúng tôi."
"thiếu gia, hay là về khách sạn trước, thời gian cũng không còn sớm. Cùng nhau ăn một bữa cơm rau dưa, bàn bạc với quản lý Tần và Tổng giám đốc Josh về sản phẩm của bọn họ?" Quản lý Trần tới nhắc nhở.
"Được."
Tuy Tống Thư Ngạn khách sáo, nhưng anh ấy vẫn rất đứng đắn, bỗng nhiên Tần Du nhớ tới Phó Gia Thụ, thiếu gia nhà giàu giống nhau, Phó Gia Thụ thực tế hơn nhiều.
Quản lý Trần hỏi Đinh Trường Thắng: "Mọi người cũng đặt tòa nhà Tình Minh phải không?"
"Đúng vậy, cũng là nơi đó."
"Đi, chúng ta cùng nhau trở về."
Khách sạn cách đây không xa, đi xe kéo tới đó mất khoảng hai mươi phút.
Vào đại sảnh khách sạn, Đinh Trường Thắng sợ đối phương không ăn cơm, vội vàng hỏi: "Quản lý Trần, hỏi thiếu gia thử cậu ấy có đặc biệt thích gì không?"
Quản lý Trần này cũng không dám liều lĩnh làm chủ, nhìn về phía Tống Thư Ngạn, Tống Thư Ngạn hơi gật đầu: "Khách sạn có nhà hàng Nga, khá ít người, sau khi ăn xong, uống cà phê bàn chuyện sản phẩm cũng được."
Trong lòng Đinh Trường Thắng không rượu là không thành tiệc, luôn cảm thấy như vậy quá đơn giản, còn định khuyên, Tần Du đã gật đầu: "Được."
Tống Thư Ngạn lấy đồng hồ đeo tay ra: "Mười hai giờ gặp nhau ở tầng trệt nhà hàng Tây."
"Được."
Tống Thư Ngạn xoay người rời đi, Đinh Trường Thắng mang theo giọng điệu oán trách: "quản lý Tần, chỉ nói chuyện kỹ thuật, không ăn cơm là vô dụng. Sao ngài không bắt Tống thiếu gia lại, ăn cơm uống rượu trước, tình cảm đến hết thảy đều dễ nói."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-69.html.]
"Tiểu Đinh, Hải Đông là nhà họ Tống, cái gọi là uống rượu uống ra tình cảm, điều kiện tiên quyết là nhà máy này không phải nhà bọn họ, hoặc là anh ta có lòng riêng, nếu không anh ta nhất định sẽ lấy lợi ích của nhà máy làm đầu. Miễn là bàn chuyện kỹ thuật đúng cách, buổi tối đến lượt anh, anh uống cho tốt. Đúng lúc tôi không biết uống rượu." Tần Du cầm chìa khóa nói: "Đi về phòng nghỉ ngơi dưỡng sức đi, buổi chiều nhất định phải nghĩ biện pháp thuyết phục vị này."
Tần Du lên lầu bỏ hành lý, cầm một cái túi xách, bỏ chìa khóa vào trong túi, xuống lầu đến phòng ăn.
Hẹn mười hai giờ, cô đi trước mười lăm phút, đi vào, thấy hai ba người đang ăn uống nói chuyện phiếm.
Lại nhìn qua, cô thấy Tống Thư Ngạn đã đến, trong tay cầm tờ báo đang đọc.
Anh ấy ngồi một cái bàn sáu người, Tần Du đi tới: "Tống tiên sinh tới sớm quá!"
Tống Thư Ngạn ngẩng đầu nhìn cô: "Cô cũng tới sớm."
Tần Du ngồi xuống, nhân viên phục vụ lại hỏi: "Tiểu thư, có thể gọi đồ ăn được chưa?"
"Cậu để thực đơn lại đi, chờ người đến đông đủ rồi mới gọi đồ ăn."
"Được thưa tiểu thư."
Tống Thư Ngạn đẩy thực đơn cho Tần Du: "Cô xem trước một chút, súp rau củ và thịt heo chiên xù kiểu Nhật ở đây rất ngon."
DTV
Tần Du mở thực đơn ra xem, nghe anh ấy hỏi: "Tiếng Đức của cô Tần rất tốt. Cô đi du học ở Đức à, không biết là tốt nghiệp trường nào?"
Cô có thể nói cô tốt nghiệp Đại học Kỹ thuật Munich không?
"Tôi không có đi du học, tôi học ở trường giáo hội và trường sư phạm nữ sinh Hàng Châu, vừa vặn có một cặp vợ chồng người nước ngoài đang giảng dạy trong trường giáo hội, người vợ là người Mỹ, chồng cô ấy là người Mỹ gốc Đức, vì thế từ nhỏ tôi đã học ngôn ngữ, học cũng coi như khá tốt?"
"Thảo nào, chẳng qua chưa từng xuất ngoại, tiếng Đức tốt như thế, cũng là khó có được."
"Quá khen."