Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 219
Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:07:27
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên này Tống thái thái đang dạy cô bé thêu hoa, bên kia Tần Du đang chăm chú nghe Phó lão gia giảng môn đạo trong ngành bất động sản, cô đã nhớ được năm sáu trang giấy.
Cuối cùng Phó lão gia tổng kết: "Kỳ thật những công việc hàng ngày này đều là vật chết, cháu xem, những vấn đề mà cháu lo lắng rồi nêu ra, trên thực tế đều có thể tìm được trong các tư liệu. Vậy thì cháu còn lo lắng gì nữa? Bác cho rằng d.a.o sắc chặt đay rối vẫn có thể xem là một biện pháp tốt, những người này đặt ở đây, trong ngoài cấu kết, mới là phiền phức."
"Cháu cũng nghĩ vậy. Cháu dự định đuổi vài người có quan hệ cực kỳ thân thiết với Charles Hà đi, mấy người còn lại, có người được thăng chức tăng lương, có người cho thêm nhiều tiền một chút, con người mà! Lấy lòng cấp trên là vì cái gì? Còn không phải là vì lấy thêm ít tiền hay sao? Chỉ cần tiền đập vào đúng chỗ, tạm thời chắc chắn là có thể ổn định. Sau đó lại bồi dưỡng người của mình. Hơn nữa tiếp theo phải thu hẹp lại, có rất nhiều bất động sản phải bán đi, phỏng chừng có những người này cũng là đủ rồi. Chờ khi khủng hoảng kinh tế đến, thừa dịp giá thấp thì thu mua, trên thị trường có rất nhiều nhân tài chuyên nghiệp thất nghiệp, đến lúc ấy tuyển dụng thêm cũng không muộn."
"Cháu đã ra quyết định rồi thì cũng không cần bác phải nhiều lời. Nếu cụ thể có gì không rõ, cứ hỏi bác, hoặc hỏi chưởng quỹ Du cũng được."
"Cảm ơn bác trai."
Tần Du rời khỏi thư phòng, đụng phải Phó Gia Thụ, Phó Gia Thụ tiễn cô xuống lầu: "Ngày mai chắc em sẽ bề bộn nhiều việc, giờ đi làm không ra ngoài được, sau khi tan tầm thì đến xưởng Hưng Hoa xem thử?"
"Chuyện chỗ anh gấp lắm à?" Tần Du nhìn anh: "Chẳng lẽ không phải là nhà máy Hải Đông cần em hơn sao? Sau khi tan tầm em định tới Hải Đông."
Đi đến cửa ngách, Tần Du bị anh duỗi tay giữ chặt, Phó Gia Thụ nghiêm túc nhìn cô: "Em biết anh gấp cái gì không?"
Tần Du cúi đầu nhìn bàn tay bị anh nắm lấy: "Anh biết mấy ngày nay em khá bận mà."
"Sau đó thì sao?"
"Em không có thời gian suy nghĩ."
Tần Du muốn rút tay ra, lại bị anh nắm chặt hơn, nghe anh nói: "Đừng tìm thời gian nữa, bây giờ nghĩ ngay đi."
Sau lưng Tần Du là khung cửa ngách, cô lùi lại nữa thì phải dựa vào khung cửa, cái này mẹ nó biến thành vách tường đông.
Không đúng, dù sao tên này cũng là đồ cổ hàng trăm năm trước, anh đâu hiểu vách tường đông là gì. Ngộ nhỡ làm không được tiêu chuẩn, ngày sau nhớ lại, chẳng phải là có chút tiếc nuối hay sao.
Tần Du bị tư duy bay xa của mình làm cho giật mình, cô phát hiện bản thân mình đã suy nghĩ phải làm sao để không để lại tiếc nuối. Cán cân giữa lý trí và cảm tính, đã sớm nghiêng về một bên cảm tính, giãy giụa nữa chỉ sợ là tự tìm phiền não mà thôi.
Phó Gia Thụ muốn ép cô một phen, nếu không cô sẽ dùng dằng mãi, một ngày kéo dài một ngày, không biết là phải chờ đến ngày tháng năm nào.
Giờ phút này ánh trăng m.ô.n.g lung, đèn đường lờ mờ, dưới ánh sáng không đầy đủ, đôi mắt của cô không chớp mắt mà nhìn anh, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ. Đôi mắt của cô rất đẹp, mũi cũng đẹp, môi càng giống như là củ ấu xinh đẹp, từ ánh mắt chuyển đến trên môi, trong lòng càng thêm nóng rực. Nghĩ như vậy, tâm viên ý mã (*) thể hiện hết lên mặt.
(*) Tâm viên ý mã: ý chỉ trong lòng không yên, ý nghĩ bất định. Trong tình huống này là chỉ sự rạo rực.
Tần Du thấy mặt anh đỏ bừng tới tận mang tai, không biết đang suy nghĩ cái gì, tóm lại không phải là chuyện đứng đắn, Tần Du dùng sức giãy khỏi tay anh.
DTV
Phó Gia Thụ đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không có phòng bị, bị cô giãy ra, nội tâm rất mất mát, nhưng cũng không thể làm gì, an ủi chính mình, tóm lại là gần quan được ban lộc, cơ hội liên miên không dứt, lần sau còn có cơ hội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-219.html.]
Anh còn chưa kịp nghĩ xong, không chút phòng bị, bị Tần Du dùng tay đẩy một cái, anh lui về phía sau một bước, tựa vào khung cửa tường vây, chỉ thấy Tần Du tiến lại gần.
Trong đầu Phó Gia Thụ vang lên tiếng chuông báo động, anh du học nước Mỹ, những năm hai mươi là thời kỳ nước Mỹ phát triển nhảy vọt, đủ loại văn hóa thịnh hành, trong đó có "văn hóa Flapper" tiêu biểu cho sự cởi mở và phóng khoáng của người phụ nữ, những cô gái Flapper kia, cắt bỏ tóc dài, để tóc ngắn uốn cong, hút thuốc, uống rượu, khiêu vũ, nóng bỏng phóng khoáng, một lời không hợp là ôm hôn với đàn ông ngay chỗ đầu đường.
Những du học sinh đến từ phương Đông như bọn họ, có người trầm mê trong kiểu văn hóa đó, cho rằng tất cả những gì của Âu Mỹ đều là tiên tiến hết, càn rỡ bám chặt luồng văn hóa mới này.
Phó Gia Thụ lại cho rằng loại tư tưởng này, giống như kẻ thân sĩ ra ngoài nhất định phải mang theo gậy, còn phải chờ thương thảo bàn bạc, không nên tiếp thu tất cả.
Nhất là chuyện hôn nhau giữa ban ngày ban mặt, bọn họ không cảm thấy xấu hổ, nhưng anh lại cảm thấy xấu hổ. Lúc đó nhìn thấy loại tình cảnh ấy, tất nhiên anh phải nghiêng đầu, tuân theo đạo lý phi lễ chớ nhìn. Nhưng dẫu không cố ý nhìn, cũng bị ép nhìn không ít.
Chẳng lẽ? Chẳng lẽ? Cô muốn? Phó Gia Thụ không kìm được sự vui mừng trong lòng, nhưng không biết nên nghênh đón giờ phút này thế nào. Thật không biết lúc trước ông già nghe theo lời mẹ anh bảo muốn gạo nấu thành cơm, làm sao có thể đè lại con thỏ nhỏ trong lòng, giờ phút này anh chỉ có thể dựa đầu vào khung cửa, nhắm mắt lại.
Tần Du đẩy Phó Gia Thụ lên khung cửa, bước tiếp theo muốn tiến hành tiếp, chiêu vách tường đông này, quả nhiên là phải để đàn ông làm với phụ nữ thì mới có thể tiến hành thông thuận, anh quá cao, bản thân cô không nói được cái giọng ấy.
Thấy anh hơi ngửa đầu nhắm mắt lại, Tần Du hận không thể đánh c.h.ế.t cái tên ngu xuẩn mà không tự biết này, đã cao thế này rồi, còn ngửa đầu thêm làm gì? Còn làm gì tiếp được nữa? Sao anh không biết cúi thấp một tí, không thấy uổng cái chỉ số thông minh này của anh sao?
Tần Du quyết định từ bỏ, ghét bỏ đá anh một cái, tức giận dùng ngón tay chọc vào n.g.ự.c anh: "Nghĩ cái gì mà nghĩ? Ngoan ngoãn đi về nghĩ cách sản xuất hàng loạt máy dệt đi."
Nói xong xoay người đi về phía nhà mình, Phó Gia Thụ nhìn bóng lưng Tần Du rời đi mà buồn bã, quả thực cô chưa suy nghĩ thấu đáo sao? Hay là trong lòng cô vẫn có Tống Thư Ngạn?
Phó Gia Thụ mất mát đi về nhà, vừa mới đi tới cửa, Phó Gia Ninh đã nhảy ra dọa cho anh nhảy dựng.
"Mẹ bảo sao mẹ có thể sinh ra được một tên ngốc như anh?" Vẻ mặt Phó Gia Ninh ghét bỏ.
Phó Gia Thụ nhìn Phó Gia Ninh, lại lướt qua Phó Gia Ninh nhìn mẹ ruột của mình, mẹ anh đi từ trên lầu xuống: "Ngốc, đúng là ngốc mà."
"Vừa rồi hai người đứng đâu thế?" Nơi duy nhất Phó Gia Thụ nghĩ đến chính là ban công, chắc lúc nãy anh tiễn Tần Du ra ngoài, mẹ ruột và em gái ruột của anh đã đứng trên ban công.
Phó thái thái nhìn con trai: "Con chờ đấy, mẹ gọi cha con xuống."
Phó Gia Thụ không biết chuyện này có liên quan gì đến cha anh, chỉ thấy mẹ anh kéo cha anh vừa mới tắm xong, đang mặc áo ngủ, tóc còn chưa khô xuống lầu.
"Đúng là cha nào con nấy, kiểu di truyền đầu gỗ não cỏ này, có phải là đặc điểm đặc trưng của nhà họ Phó các anh không hả?"
Phó lão gia cầm khăn lông lau đầu, không hiểu ra sao mà nhìn vợ già, Phó thái thái nói: "Vừa rồi em và Niếp Niếp đứng trên ban công ngắm trăng."
Phó Gia Thụ: "Con mà tin mẹ thì con không phải họ Phó."
"Phó Gia Thụ. Con ngứa đòn đúng không?" Phó lão gia ném khăn lông lên mặt Phó Gia Thụ.
"Anh nghe em nói hết trước đã!" Phó thái thái ngăn cản người đàn ông có hành động quản giáo con trai lại, người đàn ông ra hiệu cho bà ấy tiếp tục, Phó thái thái nói tiếp: "Thấy con trai anh đi tiễn Tiểu Du. Mới đầu mọi chuyện rất suôn sẻ, nó dắt tay con gái nhà người ta, đi đến cửa, nó bị Tiểu Du đẩy dựa vào khung cửa."