Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 209
Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:07:02
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống thái thái than thở cùng hai vị thái thái khác: "Còn không phải à. Niên thái thái nói vậy với Tiểu Lục làm tôi cả đêm không ngủ. Con trai về giải thích rõ ràng, nó bảo nó và Tiểu Du ly hôn rồi, sau này là anh em. Tôi nào ngờ lão gia nhà tôi lại đánh con trai đến mức chằng chịt vết m.á.u trên lưng, tôi sợ đến mức ngất xỉu. Lịa nghĩ, nếu Tiểu Du có chuyện chẳng lành, sao tôi xứng với cha mẹ chạy đến Thượng Hải thăm nom, với mấy đứa nhỏ đang đi làm ở cửa hàng tây, cuộc sống trôi qua không thoải mái, vui vẻ. Yên tâm cũng yên tâm rồi, tức giận cũng tức giận rồi. Còn như thế nào được nữa, chúng nó cũng đã bàn bạc xong cả rồi, nên về báo với cha mẹ thôi."
Tần Du nói với Tống thái thái ở bàn bên kia: "Đó là vì anh Thư Ngạn biết là hai bác chắc chắn sẽ không đồng ý để chúng cháu ly hôn sao."
Tống thái thái nhìn về phía cô: "Tiền trảm hậu tấu, lại còn cảm thấy mình tràn đầy lý lẽ đúng không? Cho rằng cháu nhỏ tuổi, không mắng cháu thì là cháu đúng?"
Tần Du nhăn mũi, dáng vẻ được chiều mà kiêu.
Tống thái thái dừng lại, Phó Gia Thụ vươn tay đánh thay Tống thái thái một quân bài. Tống thái thái ra vẻ bị tức c.h.ế.t nói với hai vị thái thái khác: "Các bà không biết đấy thôi, lúc đấy lòng tôi vừa thư thả được chút lại bị chúng nó chọc cho bất tỉnh. Không nói nữa, không nói nữa, không hiểu đám trẻ bây giờ đang nghĩ gì nữa."
"Cho dù chúng nó nghĩ gì thì cũng đề là những đứa trẻ ngoan. Dù sao thì tôi cũng khuyên bà nên nghĩ thoáng ra, con cháu có phúc phần của con cháu." Phó thái thái nhìn Niên thái thái: "Cho nên Niên thái thái à, tôi muốn hỏi là chuyện hồ ly tinh này là ai bịa ra, bịa ra như vậy có nghĩ đến hậu quả không? Nghe giống như là bà dùng chân để nghĩ vậy. Nếu thật sự là hồ ly tình thì tôi sẽ yên tâm để con trai con gái qua lại thân thiết với Tiểu Du à."
Tần Du đẩy bà: "Ù rồi."
Niên thái thái đẩy bài: "Đó không phải là báo chí nói à. Gia Thụ và Thư Ngạn nhà các bà đang theo đuổi cô ta."
Tần Du bất đắc dĩ lắc đầu: "Niên thái thái, tôi không biết phải nói thế nào với bà mới tốt. Theo lý thuyết thì nhà bà vẫn luôn làm ăn buôn bán, sao lại tin vào loại chuyện linh tinh vớ vẩn này. Tôi không biết mấy tờ báo nhỏ đó của Thượng Hải giật tít gì để khiến mắt của bà không thể dứt ra được mà coi tiêu đề giật tít ấy là thật. Tôi thật sự lo lắng các người bị người ta nữa mà còn đếm tiền giúp người ta."
Niên thái thái biết hôm nay Tống thái thái gọi học đến đây đánh bài là có ý gì rồi, chính là muốn xem bà ta trở thành trò cười. Bà ta sầm mặt, không chơi bài nữa, trầm giọng: "Tần tiểu thư à, chúng tôi xem tin tức trên báo chí, coi như là sai, vậy cũng là báo chí nói quàng nói xiên. Hơn nữa, là các người tự không nói rõ quan hệ của cô và Thư Ngạn, chúng tôi có thể không nói mò à."
Tần Du ấn mi tâm: "Tôi đúng là tú tài gặp quan binh, không nói rõ với bà đúng không? Nghe người ta nói thì phải chú tâm lắng nghe, phải học cách phân tích xem là ý gì. Xem ra bà nghe không hiểu chút nào. Bây giờ lại còn nói với tôi chuyện trên báo
Tú tài gặp quan binh: Người khôn gặp kẻ ngu, nói chuyện không hiểu nhau (theo tui hiểu là vậy chứ tra baidu không ra).
DTV
"Không phải là cô muốn nhìn tôi bị bêu xấu sao?"
"Đúng vậy, nhưng ngoài bêu xấu ra tôi còn đang chỉ điểm bà." Tần Du nhìn bà ta: "Già trẻ nhà các người, buổi sáng nhìn thấy tôi, tôi không biết ông ta có tin tức từ đâu, nói tôi bị cửa hàng tây Minh Thái đuổi đi. Tạm thời không nói, có thể là tin tức ông ta nhận được không chính xác. Vậy bây giờ, bà thấy quan hệ của tôi và bác gái tốt như vậy thì nên biết, máy in hoạ tiết của nhà máy dệt Hải Đông chắc chắn vẫn giao cho cửa hàng tây Minh Thái, như vậy thì tôi chẳng có lý do gì để cửa hàng Minh Thái đuổi tôi đi cả. Bà không phát hiện vấn đề bên trong à?"
Niên thái thái nghe cô nói vậy thì trong lòng hoảng loạn. Tối qua nói chuyện với lão gia, bà ta hoàn toàn nhớ ra, nhà họ Phó bây giờ mở rộng rất ít, nhà họ chỉ cần dựa vào Minh Thái, cuộc sống đã khá khẩm rồi.
Tần Du cầm trong tay một con mạt chược, tựa lưng vào ghế ngồi, khẽ gõ mặt bàn: "Lão gia nhà các người khiến tôi ngạc nhiên đấy. Một ngày trước khi tôi rời đi, Minh Thái ra thông báo, Henry đến Hồng Kông khai thác thị trường mới. Nếu bà không hiểu, tốt nhất là đi hỏi lão gia nhà bà đi. Ý nghĩa của việc Henry đi Hồng Kông là gì, Hà Mạnh đi hay ở vẫn còn chưa rõ. Đất đai là thứ quan trọng nhất của Minh Thái, phu nhân Smith sẽ không đưa cho thân tín của Henry món hời này, kết cục tốt nhất của Hà Cường chính là đi Hồng Kông cùng Henry, khả năng này không lớn, xác suất cao là rời khỏi Minh Thái."
Mặt Niên thái thái tái mắt, cắt không còn một giọt máu, giọng nói của bà ta hơi run rẩy: "Tôi dựa vào đâu mà phải tin cô?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-209.html.]
"Tiểu Du à, có vài người, con khiêng người ta vào miếu có phật, người ta không chịu đi, lại chạy thật nhanh vào miếu hoang toàn yêu mà quỷ quái." Phó thái thái nói.
"Có tin hay không thì bảo ông chủ Niên về Thượng Hải đến của hàng tây Minh Thái hỏi thăm một chút, rốt cuộc ai thắng lợi, ai tiếp nhận chức quản lý bộ phận bất động sản, xem xem có liên quan như thế nào đến các người. Nhà các người cũng nên làm tốt chuẩn bị đi. Dẫu sao, bác trai Phó đã quyết định sẽ thu lại đầu tư vào bất động sản, sau này nhà cửa ở đất Hưng Hoa sẽ được xây dựng rất ít, chẳng khác nào nhà máy của các người mất đi một lượng lớn nghiệp vụ. Nếu bị mất đi nghiệp vụ đất đai của Minh Thái nữa thì... Có thể bà không hiểu cái này có ý gì, nhưng Niên lão bản nhà các người hẳn là hiểu đấy." Tần Du đặt quân mạt chược xuống:"Tôi nói đến đây thôi."
Bị Tần Du nói như vậy, Niên thái thái nào còn đánh bài được nữa. Tần Du mỉm cười nói: "Niên thái thái à, vẫn là chuyện chính quan trong, đánh mạt chược, giải trí chỉ là chuyện tầm phào lúc nào chơi cũng được."
Niên thái thái đi ra ngoài. Tống thái thái kêu: "A Phương phái xe đưa Niên thái thái đi."
"Vâng."
Niên thái thái đàn muốn ra ngoài thì bị Tần Du gọi lại: "Niên thái thái, đi về nói với Niên lão gia một tiếng, lòng khoan dung của tôi không nhiều, nhưng sẵn lòng nề tình tình cảm qua lại của ông ấy với bác trai Phó, sẵn sàng giúp ông ấy một tay. Trước sáu giờ tối hôm nay, tôi đợi ở đây, chờ ông ấy đến xin lỗi tôi vì những lời bịa đặt linh tinh của các người. Chuyện này nếu lỡ qua thì bà biết rồi đấy."
Nói về xin lỗi thì lần trước cô ta làm loạn vũ hội cũng vẫn chưa thấy xin lỗi, dựa vào đâu bắt bà ta phải xin lỗi.
Niên thái thái lạnh mặt: "Nằm mơ."
Tần Du nhướng máy, cười, nói thế nào nhỉ, không sợ nằm mơ, chỉ sợ nằm mơ cũng không ngờ tới.
Niên thái thái đi rồi, Phó thái thái sao có thể chịu được ba thiếu một: "Gia Thụ, qua đây ngồi đánh bài."
Phó Gia Thụ ngồi vào chỗ của Niên thái thái.
Tam di thái ngơ ngác nhìn Tần Du ngồi cạnh bà ta, bà ta biết vị thiếu phu nhân này không giống bọn họ, đôi mắt của cô chính là đôi mắt của người có học thức, nhưng lại xuất thân từ vườn lê. Bà ta thấy được khí thế sát phạt, đè ép những người giàu có mà bà ta không với tới ấy trên gương mặt của vị thiếu phu nhân trẻ tuổi này.
Xuất thân từ vườn lê: xuất thân nghèo khó, xuất thân từ thôn quê
"Tiếp tục đánh mạt chược." Phó thái thái thúc giục.
Tần Du tiếp tục xây tường thành. Phó Gia Thụ ngồi đối diện cô, chơi một vòng rồi lại một vòng, Phó Gia Thụ ra một quân "Sáu vạn", Tân Du "Lấy".
Cô vui mừng rạo rực lấy quân "sáu vạn". Phó thái thái tức giận:"Phó Gia Thụ, anh anh có ý gì, anh cố ý cho Tiểu Du ăn bài đúng không, anh đã thả mấy quân bài rồi đấy."
"Mẹ à, con thật sự không cần con "sáu vạn" này mà."