Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 206

Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:06:55
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tam di thái đi thẳng ra nhà chính. Dựa vào đâu mà con trai thứ hai chỉ có sính lễ hai nghìn đồng, mà một sợi dây chuyền của Đại thiếu phu nhân lại là năm nghìn đồng. Sau này có phải là cũng đưa cho con trai thứ ba của bà ta hai nghìn đồng rồi đuổi đi không?

Tam di thái chạy tới chỗ Nhị di thái. Nhị di thái cũng đã nghe nói Đại thái thái mời đại cô thái thái đến làm chứng, phân rõ của hồi môn và sính lễ. Lúc trước, khi quyết định sính lễ bà ta cũng không có cách nào hỏi được, đại phòng được nhận bao nhiêu sính lễ. Chẳng qua lúc đó con gái nhà họ Tần gả đến, của hồi môn phong phú, nghĩ đến con dâu nhà mình chỉ là một giáo viên, bà ta đã âm thầm khó chịu rất lâu.

Nhị di thái vội vàng đón Tam di thái, bảo bà ta ngồi xuống: "Thế nào rồi?"

"Em vừa cùng đại cô thái thái đến chánh viện của nhà chính. Em thực sự là bất bình thay chị." Tam thái di đầy vẻ bênh vực kẻ yếu: "Chị biết lúc ấy sính lễ cho nhà họ Tần là bao nhiêu không?"

"Bao nhiêu?"

DTV

"Không tính những thứ linh tinh lộn xộn khác, em tính qua cho chị giá trị của mấy món đồ trang sức kia." Tam di thái đếm từng cái, từng cái cho Nhị di thái nghe. Càng nghe sắc mặt của Nhị di thái càng trầm xuống.

Cuối cùng Tam di thái hỏi: "Nhị tỷ à, sính lễ của nhị thiếu gia nhà chị lẽ ra cũng nên bằng một nửa của nó."

"A, lẽ nào chị không rõ à? Hai nghìn đồng, muốn đưa thế nào thì đưa à, nhiều hơn một cắc cũng không được à?" Không so thì không biết, vừa so đã thấy không coi trọng thằng hai nhà bà ta rồi.

"Chị biết trang sức Cartier khó mua thế nào không? Quý tộc Anh đều điên cuồng vì nó đấy". Tam di thái cười khó coi:"Chị nghĩ xem, mỗi tháng lão gia cho nhà ta hai nghìn đồng phí sinh hoạt, không tính lễ vật qua lại bình thường. Bao nhiêu năm như vậy, chúng ta muốn may mấy bộ kỳ bào, quần áo, bà ta bỏ ra mấy mươi đồng còn kỳ kèo bủn xỉn. Tiền đó đều đi đâu hết rồi? Hơn nữa tiền riêng của bà ta thì chớ bỏ ra, tưởng ai cũng không biết à."

"Con trai của bà ta thì là con trai còn con trai của người khác thì là tiện chủng. A Cầm nhà chúng ta mang thai đứa thứ hai rồi, trong tay có cái gì quý giá đâu, chẳng qua chỉ là chiếc vòng một hai nghìn đồng."

"Không nói đến những thứ này. Một mình đại thiếu gia ra nước ngoài du học, chị biết bình thường cậu ta chi tiêu bao nhiêu không? Một nghìn đồng đấy. Bằng toàn bộ chi phí của chúng ta rồi." Tam di thái nghĩ, bao nhiêu đứa con trai đều chi tiêu không nhiều bằng đại thiếu gia.

"Cũng đâu còn cách nào khác, ai bảo người ta là thái thái. Khách khi một chút để chị gọi là đại tỷ, không khách khí thì bảo chị ăn nói có phép tắc gọi thái thái."

Lúc này nhà bếp đưa cơm đến, thịt kho, cá chim trắng hấp, trứng xào dưa chuột, giá đỗ xào cộng thêm một bát canh đậu hũ thịt băm.

Ở thời đại mà ăn no cũng trở thành chuyện đáng lo này thì bữa cơm này là điều mà người bình thường không dám mơ đến, nhưng Nhị di thái bây giờ thực sự là một miếng cơm cũng nuốt không nổi, chút thịt này, chút cá này vẫn khiến người ta không nuốt nổi.

Tam di thái đi ra cửa, nhìn thức ăn đặt trên bàn: "Tiền trong ta bà ta còn không phải là móc ra từ trong miệng chúng ta từng chút từng chút à."

Nhị di thái đập đũa xuống bàn.

Tam di thái bước ra khỏi bậc cửa đi về phía trước, bà ta còn phải đi kể với Ngũ di thái, cái lão tứ ngu ngốc đó coi như đồ bỏ rồi.

Hiện tại Tống thái thái giữ đại cô thái thái lại ăn cơm trưa. Đại cô thái thái nghe bà ấy bảo muốn đến Thượng Hải thì hỏi: "Vậy chuyện trong nhà phải làm thế nào? Vợ lão tứ, vợ lão ngũ cũng sắp sinh, ai lo liệu đây?"

"Em hỏi lão gia rồi, để bà Hai quản cái nhà này. Tứ di thái cũng đã từng ấy tuổi rồi, lão tứ đã trở thành người quản lý ruộng đất trong nhà. Hai mẹ con họ cũng có thể quản cái nhà này. Thư Ngạn nhà chúng ta quá không hiểu chuyện, nếu em cứ ở Ninh Ba mãi, lo tốt việc nhà, nhưng Thư Ngạn lại tuỳ ý làm xằng làm bậy ở Thượng Hải, chị nói phải làm sao?" Tống thái thái hỏi đại cô thái thái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-206.html.]

Đại cô thái thái là con gái ruột của lão thái gia và lão thái thái, tuy rằng có lời oán thán đối với cô em dâu này, cho rằng em dâu không biết cách giữ tâm em trai nhà mình. Nhưng dù sao đây mới là em dâu còn những thứ kia chỉ là đồ chơi gì đó. Ngạn Thư mới là cháu trai chân chính của bà ta. Con trai của những di thái kia không đáng để em dâu nhà mình phải tốn nhiều tâm tư như vậy. Quả thực cũng nên để em dâu đi Thượng Hải, quản cho chặt cái thằng khốn Ngạn Thư này.

"Cô nên đi Thượng Hải. Nhưng nhà này, cô để cho bà Hai, e là cũng không được."

"Còn không phải à, ban đầu em vốn muốn tìm chị mà." Hôm nay đại cô thái thái đến, Tống thái thái hạ quyết tâm tuyệt đối không thể để bà ta chạy được.

Nếu bà ấy cứ như vậy dẫn A Phương về, lão gia sẽ cho là bà ấy cứ như vậy mà mặc kệ. Trên thực tế bà ấy chính là muốn mặc kệ, nhưng cũng phải mặc kệ toàn vẹn, cho nên đại cô thái thái là sự lựa chọn tốt nhất:"Chị cực kỳ hiểu quy củ, hơn nữa bọn nhỏ cũng lớn rồi, các cháu cũng đi học cả rồi, bình thường cũng không có việc gì. Không bằng, chị giúp trông coi cái nhà này. Chị thấy đấy, Đới Phạm yên tâm mà em cũng yên tâm."

Được em dâu tâng bốc, trong lòng đại cô thái thái thoải mái, ngoài miệng lại nói: "Tôi lấy chồng bao năm vậy rồi, đâu thể tiếp tục lo chuyện nhà mẹ đẻ nữa."

"Nếu em ở đây, chị về chen tay vào, vậy thì không thích hợp. Nhưng em không ở nhà, chị đến chăm coi nhà cửa giúp em. Như vậy sao có thể gọi là nhúng tay vào được. Đây không phải là giúp em trai em dâu sao. Chị cũng không nỡ để cháu trai của chị làm xằng làm bậy ở bên ngoài đúng chứ? Chị không muốn nhà cũ náo loạn, không có phép tắc gì đúng không? Không muốn để hai đứa em lo lắng." Những lời này của Tống thái thái thực sự rất chân thành.

"Hai vợ chồng cô đã từng này tuổi rồi cũng không để tôi bớt lo."

Có câu nói này chính là đã đồng ý. Tống thái thái nắm tay đại cô thái thái:"Bọn em sống đến một trăm tuổi không phải vẫn là em trai em dâu trong lòng chị sao."

"Được rồi, tôi sẽ thường xuyên qua trông coi. Bà Hai nhìn thì thật thà nhưng thực tế lại là một người nhỏ mọn."

"Vậy em cảm ơn đại tỷ trước." Tống thái thái cảm ơn đại cô thái thái."Buổi trưa em có hẹn với mấy vị thái thái chơi mạt chược, hay là cho ở lại cùng chơi một lát."

"Tôi không chơi cái này. Mấy hôm trước tôi đến nghe người làm nói là vợ chồng hai đứa đánh Thư Ngạn bỏ đi Thượng Hải rồi, cho nên bảo bọn họ là hai đứa về thì báo ngay với tôi. Tôi đến hỏi xem tình hình thế nào. Cô nói đi, sao cái chuyện ly hôn này lại xuất hiện ở nhà chúng ta?"

"Đứa trẻ chưa qua giông bão, suy nghĩ không giống chúng ta."

"Ai da, mặt mũi của nhà lão Tống."

"Chuyện đã đến nước này rồi thì còn có thể thế nào nữa. Thôi, ngày mai em bảo người đến đón chị."

"Đành vậy thôi."

Tống thái thái nghe một đống mặt mũi, thể diện, thanh danh, phép tắc đó của đại cô thái thái, cuối cùng cũng tiễn được cái đền thờ sống này đi về.

Đại cô thái thái vừa đi, A Phương liền chạy tới nói: "Thái thái ơi, phòng khách đã kê hai bàn mạt chược rồi ạ."

"Được. Cũng không còn sớm nữa, gọi mấy vị di thái thái không mang thai đến phòng khác đợi. Chúng ta ra cổng đón mấy vị thái thái trước". Tống thái thái nói.

A Phương bảo người đi gọi Nhị, Tam và Lục di thái. Nhị di thái tức no luôn rồi, vốn chẳng nghĩ đến đánh bài, được Tam di thái khuyên giải mấy câu:"Nhị tỷ à, càng như vậy thì càng phải đi. Chị chưa có cơ hội gặp những vị thái thái này. Những oan ức của chị làm thế nào để có thể cho người khác biết rồi nói linh tinh với những vị thái thái này thì mới có thể để họ biết được, vị thái thái nhà họ Tống này, gọi là khuê các nhà quyền quý, lại hà khắc như thế nào với con nhà quyền quý. Đi thôi đi thôi."

Loading...