Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 205
Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:06:53
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống thái thái quay lại nói với A Phương: "A Phương, đi mời tiểu thư Tần đến, nhân lúc đại cô thái thái ở đây, mở tây phòng, kiểm kê đồ cưới, dán giấy niêm phong."
"Vâng." A Phương đi ra ngoài.
Đại cô thái thái nhìn bóng lưng A Phương, ngược lại lại cau mày: "Cô phải đuổi Tần thị đi. Cô ta bị Ngạn Thư bỏ rồi, cha mẹ cô ta cũng không còn, cô ta trở về ô Hồ Châu không bị chú bác g.i.ế.c c.h.ế.t mới là lạ. Ý của tôi là cô khuyên cô ta, an phận thủ thường ở nhà, nhà họ Tống chúng ta dù sao cũng nuôi được cô ta."
Tống thái thái nói một cách bình tính: "Ly hôn rồi chính là ly hôn rồi, con bé không phải là người nhà họ Tống chúng ta. Con bé có chỗ dừng chân ở Thượng Hải, trong tay con bé có tiền, không cần chúng ta nuôi."
"Nói thì nói vậy nhưng chưa hẳn đã vậy. Nhà không có đàn ông, một người phụ nữ có thể bảo vệ số lượng của hồi môn lớn như vậy đến Thượng Hải cũng tốt. Cho dù như thế nào thì Thế Phạm và Thư Ngạn cũng có thể chăm sóc tốt cho cô ta. Nhưng, nếu cô ta dây dưa mập mờ với người đàn ông khác, e là Thư Ngạn cũng sẽ không vui, sau đó sẽ không lo cho cô ta nữa. Cô cố gắng khuyên bảo cô ta, bảo cô ra bớt ảo tưởng làm thiếu nãi nãi nhà họ Phó đi, dù sao cũng là đàn bà bị chồng bỏ."
Tống thái thái nghe những lời này của đại cô thái thái, bảo bà ta sai hoàn toàn thì cũng không đúng, bà ta tự có cái lý của bà ta. Nhớ lại mình trước kia cũ suy trước nghĩ sau vì Nhã Vận không biết bao nhiêu lần. Cái thằng khốn nạn đó nhà mình nếu ly hôn với Nhã Vận, Nhã Vận không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, lại không thể trở về, sao có thể sống được ở Thượng Hải. Sau đó mới biết, cô gái này không những sống tốt mà còn đùa bỡn con trai mình xoay vòng vòng.
Cho nên, một người sống ở nơi nhỏ hẹp, không nhìn thấy, cũng không nghĩ ra được người ta sống như thế nào. Không cần phải tranh cãi cùng bà ta.
A Phương dẫn Tần Du từ bên ngoài vào. Tống thái thái hỏi: "Tiểu Du với Gia Thụ ăn điểm tâm sáng rồi à?"
"Bác gái à, điểm tâm sáng của quán trà đó quả thực rất ngon. Hai ngày nữa chúng cháu sẽ cùng nhau đi ăn thử."
Nghe cô muốn cùng Tống thái thái đi quán trà, đại cô thái thái nói:"Tiểu Du à, phụ nữ trong nhà tốt nhất là không nên xuất đầu lộ diện. Đừng đến Thượng Hải nghe những lời linh tinh vớ vẩn bên ngoài. Phụ nữ ra ngoài nhiều dẫu sao cũng bị đàn ông ghét bỏ."
Tần Du bị hai chữ "Tiểu Du" làm cho sửng sốt, vị đại cô thái thái này sao lại gọi cô là Tiểu Du. Nghĩ lại trước đây vị đại cô thái thái này gọi cô là "vợ Thư Ngạn", đại khái mấy người phía dưới gọi cô là "Tần thị", chắc là không biết tên cô là gì. Cho nên Tống thái thái gọi cô là gì thì cũng gọi theo.
"Đổng thái thái à, bây giờ tôi là khách của nhà họ Tống, bà thành thật như vậy, nói thẳng ra thì chính là thân thiết với người quen sơ."
Thân thiết với nguyên quen sơ: Đối xử với người khác trung hậu hoặc ngu ngốc.
"Đúng đấy đại tỷ, chúng ta vẫn nên cùng Tiểu Du kiểm kê lại của hồi môn của con bé". Tống thái thái nhìn về phía Tần Du: "Hôm nay cô của Thư Ngạn ở đây, vốn là thư ngạn phụ cháu, sinh lễ nên thuộc về cháu. Nhưng cháu dứt khoát không cần, muốn trả lại. Như vậy chúng ta mời đại cô thái thái làm chứng."
Tần Du xoay người hành lễ với đại cô thái thái: "Làm phiền Đổng thái thái rồi."
A Phương cầm chìa khoá mở cửa tây phòng, Tống thái thái dắt tay đại cô thái thái:"Đại tỷ à, chị cùng em đi xem qua chút đi."
A Phương sợ hai vị thái thái mệt nên vội vàng gọi người mang ghế đế để hai người họ ngồi.
Ban đầu của hồi môn được phân theo từng loại, Tần Du lấy ra hai tờ danh sách, lựa ra sính lễ của nhà họ Tống trong đống hỗn độn.
Chủ yếu vẫn là trả lại phần sính lễ quý giá trước. Tần Du thấy Tam di thái cứ đứng đó không đi, cô không muốn mở những thứ đồ đó ra trước mặt Tam di thái tầm nhìn hạn hẹp.
Ngược lại Tống thái thái lại nói: "Ngay bây giờ trả lại đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-205.html.]
Đây là một chuỗi ngọc trai Nam Dương, kia là một đôi trâm phượng bằng vàng, lại thêm một đôi bông tai kim cương, còn có một đôi vòng phỉ thuý.
Tam di thái tỉnh bơ đứng đó nhìn. Bà ta biết sính lễ lão gia cho con dâu cả và một thiếu nãi nãi ngày trước không giống nhau từ lâu rồi, nhưng như vậy cũng quá thiên vị rồi.
Cuối cùng Tân Du bưng một cái hộp gỗ mở ra, bên trong là một chiếc dây chuyền châu báu màu sắc rực rỡ, ánh sáng rực rỡ chói mắt. Đây là trang sức Tutti Frutti được thương hiệu Cartier cho ra mắt, lấy hồng ngọc, lam ngọc và ngọc phỉ thuý kết lại rồi khảm kim cương mà thành.
Nhìn thấy món trang sức này, Tam di thái bụm miệng hít sâu. Trong sính lễ của Đại thiếu phu nhân vậy mà lại có đồ như vậy.
Tần Du giao vật quý giá này đến tận tay Tống thái thái: "Được bác trai, bác gái yêu quý, nhận được sính lễ quý giá như vậy, hôm nay vật về nguyên chủ."
Trừ món trang sức quý giá này ra thì ban đầu Tống lão gia cũng không vì nhà họ Tân suy tàn mà xem thường người con dâu này, sính lễ quả thực không hề ít. Tam di thái biết đồ sính lễ của nhà họ Tống nhiều, là một di thái thái, bà ta không hề biết bên trong lại nhiều như vậy. Bà ta ở bến Thượng Hải trong tay không có nhưng trong mắt có. Bao nhiều đồ như vậy, nói một câu trả lại, thực sự là trả lại từng món từng món, rõ ràng, sạch sẽ.
Cuối cùng Tần Du lấy ra một hộp gấm nhỏ đưa cho đại cô thái thái: "Ngày dâng trà ấy, cô thái thái cho vòng ngọc, hôm nay trả lại."
Tần Du đặt lên bàn từng món lễ vật mà họ hàng nhà họ Tống cho: "Những thứ này xin bác gái thay mặt trả lại."
DTV
"Tiểu Du à, những lễ vật này cháu nhận đi. Ngược lại cũng không phải tâm ý gì mà là bọn họ cho cháu quà ra mắt, cháu cũng đã biếu lại họ rồi. Có qua có lại, ngày đó cháu bỏ ra không dưới ba mươi tấm tơ lụa, món nào món nấy đều là hàng tốt, bác không có cách nào đòi lại giúp cháu, những thứ này cháu thích thì giữ lại, không thích thì cầm cố đổi tiền."
"Cũng được." Tần Du gật đầu.
A Phương để người cất lại những thứ này.
Tống thái thái nhìn tây phòng một cái: "Tiểu Du, giữ lại nha đầu Vân Nhi này đi."
"Đây là tự do của em ấy, cháu tôn trọng lựa chọn em ấy."
"Vậy cũng được."
Đại cô thái thái đã nghe nói về lai lịch của lục di thái từ lâu, giờ phút này đặt ở đây mà nói, bà ta thực sự có chút xấu hổ, em trai nhà mình thực sự là chả ra làm sao, lôi cả nha đầu của con dâu lên giường.
Tống thái thái nhìn về phía đại cô thái thái: "Đại tỷ, chị nhìn đi, như vậy có thể coi như là phân chia rõ ràng rồi chứ?"
Bị em dâu nhắc nhở như vậy, bà ta bừng tỉnh: "Phân rõ rồi."
Tống thái thái nhận lấy cái hộp từ tay A Phương, đưa cho Tần Du: "Tiểu Du, cái này là ngọc như ý của nhà họ Tần cháu, ẩn chưa tấm lòng mong mỏi con gái sau này sẽ mọi sự như ý của cha mẹ cháu, hôm nay trả lại cho cháu, cũng hy vọng cháu có thể sớm ngày tìm được phu quân, lần nữa giao ra miếng ngọc này."
Tần Du nhận lấy cái hộp, bỏ vào trong rương trang sức châu báu, dán giấy niêm phong lên.
Kiểm kê đồ cưới xong, Tống thái thái và Tần Du ký tên lên tờ đơn. Bà ấy đưa tờ đơn cho đại cô thái thái: "Đại tỷ, chị cũng ký tên đi, chuyện này coi như là giải quyết xong xuôi."
Chuyện này coi như hạ màn, đại cô thái thái được thái thái mời vào nhà chính uống trà. Tần Du nhìn Tam di thái vẫn đứng đó ngẩn ngơ một cái rồi xoay người rời đi. Bây giờ trong đâu Tam di thái toàn là sợi dây chuyền năm nghìn đồng này, những năm nghìn đồng đấy.