Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 200
Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:06:41
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Phu nhân, người đang định làm gì?" A Phương nghe không hiểu: "Phu nhân không định quay lại đây nữa à?"
"Cũng chưa chắc, nếu sau này Thư Ngạn làm đám cưới ở nhà cũ thì có lẽ tôi sẽ còn quay lại tổ chức cho nó. Tôi không định thường trú ở nơi này nên những gì có thể lấy phải đem đi hết."
"Ồ!"
Tống thái thái đứng lên: "Tôi mệt rồi nên đi nghỉ ngơi một lát. Bà dẫn Tần tiểu thư tới phòng cho khách, gian cho nữ quyến ấy."
"Vâng!" A Phương đáp lời, gọi người tới xách rương hành lý của phu nhân vào: "Tần tiểu thư đợi chút, tôi đi hầu hạ phu nhân ngủ đã."
Bà ta vốn có thể bảo người khác đưa cô tới phòng cho khách nhưng bây giờ bản thân đang rất nghi hoặc, sau khi hầu hạ phu nhân nằm xuống thì đi tới: "Tần tiểu thư, tôi đưa cô tới phòng khách."
Đương nhiên Tần Du biết phòng dành cho khách ở đâu, chỉ có điều giờ đây cô là khách của nơi này, tất nhiên phải nghe chủ nhà, không thể tùy tiện đi lại.
A Phương xách hành lý cho Tần Du: "Tần tiểu thư, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"
"Dì Phương, đều là chuyện tốt, bác gái không cần ngày ngày ở nơi này đắm mình trong những chuyện rườm rà nữa. Như vậy tốt cho sức khỏe của bác ấy hơn."
"Tôi biết, những năm gần đây phu nhân đã sức cùng lực kiệt rồi, tôi chỉ không biết chuyện gì xảy ra lại khiến bà ấy nghĩ thông?"
"Bác Phó nói chuyện với bác gái khá nhiều, có lẽ do tính cách của bác ấy hoạt bát! Sau này, bác gái làm hàng xóm với bác Phó, hai người ở cùng nhau, có lẽ sẽ bị bác Phó làm thay đổi sẽ càng nghĩ thoáng hơn."
"Đúng vậy." A Phương thực sự vui mừng thay phu nhân, dù sao tới Thượng Hải ở với Tần tiểu thư cũng tốt hơn ở am ni cô.
Hai người đi vào trong viện tử, Lục di thái đang đứng ở cửa phòng phía đông bước vội tới, nói với giọng run rẩy lộ vẻ tủi thân: "Tiểu thư."
Tần Du dừng lại nhìn Vân Nhi mới mười tám tuổi trước mắt, cô ấy mặc một bộ sườn xám bằng gấm, tóc búi sau đầu bằng một cây trâm hoa, trên tai còn đeo khuyên vàng ròng, đeo vàng đeo bạc, tơ lụa, quả nhiên sang trọng hơn so với lúc trước làm người hầu nhiều.
Chỉ có điều, tuổi còn nhỏ mà sau này lại bị nhốt trong căn nhà u ám này? Trên đường cô nghe Tống thái thái nói trước khi rời đi đã hỏi Tống lão gia, ông ấy không bảo bà ấy đưa bất cứ di thái thái nào tới Thượng Hải.
"Nếu em đã là di thái thái của nhà họ Tống thì cũng là một nửa chủ nhà rồi. Chị là khách của nhà này, về sau cứ gọi chị là Tần tiểu thư."
Vân Nhi rưng rưng nước mắt, vô cùng tủi thân chạy tới túm lấy tay Tần Du: "Sao tiểu thư lại đối xử với em như người xa lạ vậy? Em cùng lớn lên với tiểu thư mà!"
Thấy cô ấy nói vậy, nước mắt còn chảy xuống cằm rồi rơi xuống mặt đá xanh trên đất tạo thành vết ướt: "Vân Nhi... Vân Nhi cũng chẳng có cách nào."
Tần Du cúi đầu cô ấy đeo vòng tay vàng, bàn tay trắng nõn xoắn chặt khăn, nước mắt rơi như mưa, trông có vẻ vô cùng đau lòng.
Trước khi gặp mặt, Tần Du đã biết xảy ra chuyện gì, nhưng lúc gặp mặt ký ức của em gái nguyên chủ lập tức xông lên đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-200.html.]
Con nhóc chạy nạn tay nứt toác, đôi mắt giống như nai con. Trời nóng bức, em gái nguyên chủ sẽ cho cô ấy uống nước mát, trời lạnh sẽ kéo Vân Nhi tới cùng trùm chăn. Cô nhóc vừa nghe em gái nguyên chủ biết yêu đã tưởng tượng ra người chồng tương lai. Cô bé được em gái nguyên chủ ôm chặt khóc to khi đau lòng.
Tần Du biết cô ấy rất quan trọng với em gái nguyên chủ nên trước khi đi Thượng Hải đã hứa giải quyết xong việc ở đó sẽ tới đón Vân Nhi đầu tiên.
Chỉ có điều, cô ấy đã đi con đường này, Tần Du còn có thể nói cái gì? Chẳng lẽ lúc này mình còn đi phân tích là Tống lão gia già mà không nên nết kéo cô ấy lên giường hay Vân Nhi ỡm ờ lên giường với cha của thiếu gia mình?
Tần Du chỉ hỏi cô ấy một câu: "Lúc đó, em có hô lên mình là người hầu bên cạnh đại thiếu phu nhân không?"
Vân Nhi ngẩng đầu, mở to đôi mắt ướt át nhìn Tần Du, dưới cái nhìn chăm chú của cô, cô ấy lắc đầu. Tần Du nhìn Vân Nhi thật sâu, quay người đi về phía trước.
Cô ấy nhìn dáng người yểu điệu của Tần Du, lúc này trong lòng mới dâng lên cảm giác hối hận, nhớ tới những lời mà tiểu thư nói với mình trước khi đi Thượng Hải.
DTV
"Vân Nhi, chị đã nói với Đại thái thái rồi, mẹ sẽ chăm sóc em. Đợi chị giải quyết xong chuyện ở Thượng Hải, nhất định sẽ về đón em ngay, ngoan chờ chị nhé!" Lúc đó tiểu thư còn ôm cô ấy.
Nghĩ tới đây, Lúc di thái chạy vội ra khỏi nhà chính nhưng phát hiện không thấy tiểu thư đâu nữa...
Sáng nay có tin đồn lão gia đã đuổi hồ ly tinh đi, buổi chiều Đại thiếu phu nhân cũ đã được yêu cầu gọi là "Tần tiểu thư", hơn nữa mọi người từ trên xuống dưới đều được thông báo.
Tần tiểu thư là khách quý, ở lại phòng khách, mặc dù căn phòng khách kia không nhỏ, nhưng phòng khách chính là chỗ ở của khách, mang ý nghĩa không có quan hệ gì với nhà họ Tống.
Lời đồn nào phải nói một câu không được phép luyên thuyên là có thể ngăn lại. Lúc này lại có tin đồn, xem ra cuối cùng lão gia và thiếu gia cũng thỏa hiệp, thế nên đã thật sự ly hôn. Tại sao lại ở phòng khách? Chẳng phải là tạm thời Tần tiểu thư không có chỗ ở à? Thế nên chỉ có thể ở nhà họ Tống trước. Nhưng cũng không thể tiếp tục để cô ở viện tử của chủ nhà, chỉ có thể ở phòng khách. Bảo là khách quý, chẳng qua chỉ là cho Tần tiểu thư có mặt mũi mà thôi. Sau này Tần tiểu thư chính là ăn nhờ ở đậu!
Nói vậy, chẳng mấy chốc nhà họ Tống sẽ có một đại thiếu phu nhân khác, vậy thì chắc là ả hồ ly kia nhỉ?
Hôm nay, rất nhiều người nhìn thấy vị đại thiếu phu nhân cũ trở về từ Thượng Hải này xinh đẹp đến mức nào. Có thể cướp chồng của đại thiếu phu nhân cũ xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ ả hồ ly tinh kia còn xinh đẹp hơn cả tiên nữ?
Mọi người trong nhà họ tống, ngoại trừ một vị khách quý và một phu nhân, đều đang xầm xì bàn tán hồ ly tinh phu nhân tương lai có dáng vẻ gì.
Chạng vạng tối, Niên thái thái nhận được một tấm thiệp mời, bà ta đến hỏi Niên lão gia: "Lão gia, Tống thái thái có ý gì? Tại sao lại muốn mời tôi chơi mạt chược?"
"Có phải do ông Tống bảo bà ấy trở về và trực tiếp cảm ơn chúng ta đã nhắc nhở không? Nếu không có chúng ta, bà ấy và ông Tống vẫn còn mơ mơ màng màng! Ông Tống dứt khoát ở lại Thượng Hải coi chừng con trai, không cho con trai quậy phá. Tống thái thái không thể ở lại Thượng Hải lâu, dù sao ở quê cũng có một đống việc lớn, thế nên liền trở về." Niên lão gia nói với vợ.
"Thì ra là lý do này."
"Lần này cũng coi như ông Tống nợ tôi một ân tình, sau này nếu ông ấy muốn sửa xưởng, xây nhà, dù sao cũng nên giao cho chúng ta."
"Nghe nói nhà họ Phó không có ý định để chúng ta xây nhà, có cách giải thích nào không?"
"Vợ à, không phải nhà họ Phó không cho chúng ta xây nhà, mà là hình như nhà họ Phó gặp phải vấn đề gì đó, gần đây thậm chí còn định bán khu nhà trọ đang xây. Hình như ông Phó nói muốn tạm dừng thu đất, tức là trong tay có đất cũng không xây nhà. Các nghề như làm ngân hàng tư nhân, làm vận tải đường biển, hôm nay không biết ngày mai sẽ ra sao? Chúng ta là người ngoài làm sao biết được nội tình, có lẽ nhà họ Phó có một khó khăn cần phải vượt qua."
"Mặc dù Phó Đức Khanh là con trưởng của nhà họ Phó, nhưng năm đó sau khi lão thái gia của nhà họ Phó cưới vợ kế thì không định truyền lại gia nghiệp cho ông ấy. Là ông ấy cầm năm trăm lượng bạc, lang bạc đi tới cơ nghiệp ngày hôm nay. Ông ấy sẽ sụp đổ sao?"