Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 197

Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:06:33
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe Niên thái thái nói, lão gia đúng là lão gia, đi qua là có thể đuổi được hồ ly tinh kia đi.

Nhưng đuổi được hồ ly tinh rồi, chẳng phải Đại thiếu phu nhân kia không ly hôn được ư? Tam di thái không vui, bà ấy muốn nhìn Đại thiếu phu nhân khóc lóc thảm thiết.

"Tam thái thái, bà đang nghĩ gì vậy? Sao có chuyện không ly hôn được chứ? Với tính khí kia của Đại thiếu gia nhà bà, e rằng dù có phải trở mặt với lão gia, phu nhân cũng sẽ tìm cách ly hôn. Chỉ có điều, Đại thiếu gia này có quyết liệt với lão gia nhà các người không thì tôi không biết được." Niên thái thái từng nhìn thấy điện báo mà Giám đốc Tuyên gửi tới từ chỗ chồng mình, bà ta tự tưởng tượng ra vở kịch luân lý gia đình hai cha con bất hòa, Đại thái thái khóc ngất.

Tam di thái nghe vậy mừng thầm trong lòng, Nhị di thái Thư Hoa chẳng là gì, ba đứa con trai của bà ấy cũng không được lão gia coi trọng.

Từ khi Đại thiếu gia trở về bái đường thành thân, Tam di thái luôn để ý xem rốt cuộc lão gia có thể chịu được đứa con trai này tới khi nào?

"Bà nói rất có lý, hồ ly tinh kia xinh đẹp như vậy, đàn ông vừa được biết mùi vị của đàn bà sáo có thể chịu buông tay? Chắc chắn sẽ trở mặt với lão gia."

"Đúng vậy! Tôi cùng nói với lão gia nhà chúng tôi như vậy. Thật ra, mấy vị thiếu gia khác nhà các ngươi đều ngoan ngoãn, hiểu biết, sẽ không làm trái ý bề trên. Thế mà những đứa trẻ hiểu chuyện lại không được để vào mắt." Niên thái thái thổn thức thay những thiếu gia do mấy vị di thái thái của nhà họ Tống sinh ra.

Tam di thái tỏ ra tủi thân: "Ai bảo cậu ta do Đại thái thai sinh ra chứ? Lúc lão thái gia vẫn còn đã nói mấy người còn lại không phải cháu trai ông ấy, chỉ có Đại thiếu gia mới là cháu."

"Đúng vậy! Đối với phụ nữ thì ai được bản thân sinh ra mới là con mình. Lão thái gia nhà các người cùng thật là, cháu nào mà chẳng là cháu, ba vị thiếu gia của Tam thái thái đều rất tuấn tú, thế mà lại không được coi trọng, haiz!"

"Có cách nào đâu chứ?" Tam di thái thở dài.

DTV

Niên thái thái cũng thở dài: "Đại thiếu phu nhân nhà bà đúng là bị nghiệp, thật đáng thương! Đã không còn cha mẹ mà còn bị chồng bỏ."

"Niên thái thái, bà đừng thương hại cô ta, có câu người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Đại thiếu phu nhân này cũng chẳng phải người dễ tính gì, cô ta rất gian xảo."

"Gian xảo như thế nào?"

Tam di thái cũng chẳng nói được ra những lời kia, chẳng lẽ lại nói mình vì một chiếc sườn xám mà rơi vào bẫy của đại thiếu phu nhân? Bà ấy giả vờ rộng lượng nói: "Bỏ đi, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Người ta đã bị Đại thiếu gia bỏ rồi, tôi còn nói sau lưng cô ta thì không tử tế."

"Tam thái thái đúng là một người phúc hậu."

"Làm người ấy à, phải xét lương tâm."

Tam di thái làm người bằng lương tâm trở về nhà, vừa tới nơi đã đi sang chỗ Nhị di thái, sau khi khua môi múa mép với bà ấy xong thì chạy tới nói chuyện với bà năm, bên cạnh di thái thái đều có người hầu. Lúc bọn họ nói chuyện, những người làm này không được nói, nhưng không có nghĩa họ không có tai, cả đám đều nghe rất rõ.

Chẳng bao lâu sau, toàn bộ nhà họ Tống từ trên xuống dưới đểu biết lão gia và Đại thái thái đi Thượng Hải đuổi hồ ly tinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-197.html.]

Lục di thái và mấy vị di thái thái không qua lại với nhau, một mình ở trong nhà chính của Đại thái thái, người hầu của cô ấy chỉ là một cô bé mới mười ba tuổi, còn rất ngây thơ nên có rất nhiều lời trong lòng chẳng thể nói ra được. Lục di thái không kìm được nhớ tới lúc còn ở cùng tiểu thư. Trước kia, khi phu nhân còn chưa bị bệnh, tiểu thư có lời gì trong lòng cũng sẽ nói với cô ấy. Lục di thái còn trêu hỏi thiếu gia như thế nào? Tiểu thư sẽ xấu hổ đỏ bừng mặt.

Về sau, phu nhân ngã bệnh, cô ấy và tiểu thư bận tối tăm mặt mũi, sau đó nữa thì theo cô gả tới nhà họ Tống. Cô gia còn chẳng thèm vén khăn đỏ của cô dâu đã chạy trốn. Tiểu thư chẳng biết làm sao, âm thầm rơi lệ. Cô ấy cũng chỉ có thể yên lặng an ủi tiểu thư nhưng cũng lo lắng cho tương lai của mình.

Chuyện xảy ra tiếp theo khiến Lục di thái biết tình cảnh của tiểu thư càng gian nan hơn, thiếu gia vốn chẳng nhìn cô lấy một cái. Lục di thái chỉ là một người hầu có thể làm gì được?

Phu nhân qua đời, tiểu thư ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt. Đến tận khi hết tuần đầu của phu nhân, tiểu thư ngồi thuyền trở về Ninh Ba, vừa đến nhà đã ngã bệnh. Lúc đó, cô ấy vô cùng sợ tiểu thư xảy ra chuyện bất trắc, vậy bản thân phải làm sao?

Cũng may tiểu thư không sao, chỉ là dường như sau khi khỏi bệnh đã thay đổi, không còn tâm sự nhiều với mình nữa. Lục di thái nhắc tới thiếu gia, tiểu thư sẽ nói: "Đừng dồn tâm trí vào đàn ông, dầu gì em cũng từng đọc sách với ta, có rảnh thì xem thêm vài quyển sách đi."

Khi đó, cô ấy biết tiểu thư đã không còn kỳ vọng gì với thiếu gia nữa rồi. Một người đã hết hy vọng với chồng mình thì sao có thể được đối phương yêu thương, chiều chuộng?

Vì thế khi Đại thái thái bảo tiểu thư đi tìm thiếu gia, mình không mong hai người sẽ viên mãn, tối đã cũng giống như bà ấy mà thôi. Chẳng lẽ, sau này bản thân cũng sẽ giống dì Phương ở bên cạnh Đại thái thái ư? Rõ ràng mình biết chữ, cũng xinh đẹp chẳng kém ai, thế mà cả đời không lấy chồng? Suốt đời làm người hầu ư?

Lúc này, Lục di thái mới tìm đường ra. Nghe nói Đại thiếu gia trốn tránh tiểu thư, e rằng sau khi ly hôn cô sẽ bị đưa về nhà đẻ, sau này sẽ được nuôi trong viện tử này, bị người xem thường. Cô ấy đau lòng thay tiểu thư nhưng cũng mơ hồ cảm thấy vui mừng.

Lão gia và Đại thái thái đi Thượng Hải, không biết tình huống như thế nào! Bồ Tát phù hộ, hy vọng tiểu thư không việc gì.

Lục di thái đi dạo trong vườn hoa với đầy bụng tâm sự, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng gọi: "Ai dô, em sáu, đúng là hiếm thấy nha! Cô đi dạo trong vườn đấy à?"

"Chị ba, chị năm!" Lục di thái ngẩng đầu nhìn thấy Tam di thái và Ngũ di thái đang bụng mang dạ chửa đứng bên cạnh. Trước khi tiểu thư đi Thượng Hải có nói với cô ấy rằng phải tránh xa Tam di thái một chút, nói rằng bà ấy không có đầu óc nhưng lại thích xen vào chuyện của người khác, bảo mình cẩn thận không bị lợi dụng. Lục di thái xoay người định rời đi.

"Em sáu, sao lại đi nhanh thế? Tâm sự với hai chị em chúng tôi đi. Bọn tôi đang nói về chuyện của Đại thiếu phu nhân, cô không muốn nghe một chút à?"

Nghe thấy mấy chữ "Đại thiếu phu nhân", Lục di thái dừng chân lại.

Ngũ di thái hỏi cô ấy: "Cô biết chuyện Đại thiếu gia bị hồ ly tinh bên ngoài mê hoặc đúng không?"

Đương nhiên Lục di thái biết chuyện này, hơn nữa cô ấy còn biết được việc này từ chỗ Niên thái thái nên gật đầu.

"Thế cô có biết con hồ ly tinh kia bị đuổi đi, Đại thiếu gia và lão gia trở mặt thành thù không?"

Lục di thái lắc đầu, Đại thiếu gia xích mích với lão gia chỉ vì hồ ly tinh?

Tam di thái đi tới trước mặt cô ấy: "Em sáu, Đại thiếu phu nhân ấy à! Đúng là tạo nghiệp. Tôi nghe chị hai nói là năm đó lão gia nhìn trúng chị ấy, không cần chị cả, lão thái gia đã chèn ép, bắt lão gia ngủ cùng Đại thái thái tới lúc bụng to ra mới đồng ý cho ông ấy đón chị hai vào cửa. Có vẻ Đại thiếu phu nhân cũng sẽ như vậy."

Bụng Ngũ di thái đã hơi nhô lên, cô ấy đứng dậy, chống tay vào eo: "Em sáu, xem ra lần này lão gia sẽ đưa cô tới Thượng Hải. Nếu ông ấy đã đuổi hồ ly tinh kia đi, bắt Đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân sinh con, chắc chắn cũng sắp xếp cho cô ấy ở nhà tại Thượng Hải. Tới lúc đó, Đại thiếu phu nhân gọi cô là 'mẹ sáu', cô có nhận nổi không?"

Loading...