Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 196
Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:06:31
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phó Gia Thụ cũng đang nghiêm túc suy nghĩ, đây là một hướng đi tốt, mặc dù sẽ có khó khăn, nhưng bản thân anh cũng thích ô tô. Khi nhắc đến ô tô, ánh mắt cô sáng lấp lánh, anh uống hết coca cola: "Cứ làm vậy đi. Chúng ta về thôi, chắc là mẹ và thím anh cũng tỉnh dậy rồi. Thím anh ít khi ra ngoài, chúng ta đưa bà ấy đi dạo Tây Hồ nhé?"
"Được!"
"Em lái xe nhé?" Phó Gia Thụ hỏi.
"Đương nhiên rồi." Tần Du lên xe, điều khiển chiếc xe đối với cô mà nói có thể được coi là xe cổ này, nghe theo sự chỉ đường của Phó Gia Thụ, quay về khách sạn.
Phó Gia Thụ xuống xe đi theo sau Tần Du, nhìn bóng lưng của cô không biết có nên nói hay không, cô không thể giữ chút thể diện cho người khác à?
Tần Du đột nhiên nghĩ ra gì đó, xoay người: "Thử nhớ lại cảnh anh cưỡi ngựa xem, có khi nào anh sẽ thấy thoải mái hơn không?"
Nghe cô nói như vậy, Phó Gia Thụ lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, nhanh chân bước đến cạnh cô, đi cùng vào khách sạn.
Tần Du về phòng thu dọn một chút, rồi đến phòng của Tống thái thái, muốn cùng Tống thái thái xuống lầu, nhưng Tống thái thái lại nói với cô: "Các cháu đi đi! Bác không đi đâu."
"Sao thế ạ?" Tần Du thấy khó hiểu.
Tống thái thái cúi xuống nhìn chân mình: "Không tiện lắm."
"Cháu đã nghĩ đến chuyện này rồi. Anh Gia Thụ đã ra ngoài tìm xe kéo, chúng ta thuê xe kéo khoảng ba giờ, bác và bác Phó có thể ngồi xe kéo, cháu và anh Gia Thụ sẽ đi bộ."
Tống thái thái hơi ngạc nhiên, trước đó, mỗi lần bà ấy theo chồng và con trai ra ngoài, bọn họ đều dừng chân ở Hàng Châu. Nhưng bà ấy chỉ cần nói với bọn họ rằng chân bà không tiện đi lại thì sẽ không cần phải đi dạo nữa, cứ ở lại trong phòng khách sạn là được.
Cho nên, suốt bao nhiêu năm qua, bà ấy đã đến Hàng Châu mười mấy lần rồi, nhưng chưa từng đi thăm thú thành phố này, mà chỉ ở trên ban công của khách sạn ngắm nhìn Tây Hồ, coi như đã từng đến đây.
Lần này bà ấy đi theo con trai của nhà người khác đến đây, nhưng đứa trẻ này lại biết suy nghĩ cho bà ấy.
Tần Du kéo cánh tay Tống thái thái: "Bác à, đi thôi nào!"
Hai vị thái thái ngồi trên xe kéo, vừa đi vừa dừng, ngắm nhìn phong cảnh dọc đường của Tây Hồ.
"Đây chính là câu cầu gãy mà Hứa Tiên và Bạch nương nương đã gặp nhau." Phó thái thái chỉ về phía trước: "Chỗ kia chính là tháp Lôi Phong, mấy năm trước đã bị sập rồi. Không biết được Bạch nương nương có thoát ra ngoài được không? Thực ra làm một yêu tinh tu luyện ngàn năm chẳng tốt hơn à? Không nên gả cho cái anh Hứa Tiên gì kia? Muốn báo ơn thì tặng người ta mấy trăm lượng bạc là được rồi? Nhất định cứ muốn lấy thân báo đáp, cuối cùng bị nhốt dưới tháp Lôi Phong cả mấy trăm năm. Nếu thật sự là như vậy, chắc hẳn Bạch nương nương sẽ hối hận đến c.h.ế.t ấy nhỉ?"
"Hầu hết các vở kịch này đều là đàn ông viết lên. Nói ngay như 'Trâm Bích Ngọc' thôi, cũng là do đàn ông viết. Sao bọn họ có thể đoán được nữ nhân đang suy nghĩ gì? Một yêu tinh tu luyện ngàn năm e là đã nhìn nhân tình nóng lạnh đời từ lâu. Người ta thà đi tu luyện mỗi ngày chứ cũng không muốn vì một cuộc hôn nhân mà đoản mệnh. Chẳng qua là những người viết truyện đã chụp mũ cho họ mà thôi." Tống thái thái phân tích.
Bây giờ, bà ấy thà đến miếu ni cô để thanh tu, còn hơn là hàng ngày phải gánh những rắc rối này trong nhà họ Tống. Cũng may, bà ấy đã bàn bạc xong với chồng mình, sẽ để cho Nhị di thái tiếp quản mọi việc trong gia đình, điều duy nhất mà bà ấy còn băn khoăn bây giờ là có nên để A Phương ở lại quê hay không?
A Anh và A Phương là hai nha hoàn cùng bà ấy lớn lên từ nhỏ, tuy là chủ tớ nhưng bọn họ thực sự rất giống chị em. Năm đó, A Anh đã gả cho tùy tùng của lão gia, theo chồng của cô ấy đến Thượng Hải.
Chồng của A Anh đang làm quản sự ở nhà máy Đông Hải còn A Anh thì thay lão gia lo liệu ngôi nhà ở Thượng Hải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-196.html.]
A Phương thì vẫn luôn ở bên cạnh bà ấy, bà ấy từng khuyên A Phương hãy kết hôn đi nhưng A Phương nhất quyết không muốn: "Tôi chỉ muốn theo tiểu thư, tiểu thư đi đâu thì tôi đi đó. Nếu tôi đi trước một bước thì tiểu thư giúp tôi lo hậu sự, còn nếu tiểu thư đi trước, tôi sẽ đến am ni cô để tụng kinh cho tiểu thư."
Dù cố gắng thuyết phục thế nào, A Phương vẫn không đồng ý, nhưng bà ấy biết, A Phương là sợ không có người bầu bạn với bà ấy, cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn.
Vì thế, theo lý thuyết thì A Phương là người quen thuộc nhà cũ nhất, để bà ta lại chăm nom nhà cũ là lựa chọn tốt nhất, nhưng bà ấy không đành lòng tự mình thoát khỏi hố lửa trong khi đó lại để bà ta ở lại nơi đó.
Tống thái thái đang dạo chơi trên Tây Hồ, tại nhà cũ của nhà họ Tống ở Ninh Ba, từ khi lão gia đánh Đại thiếu gia một trận, sau đó kéo Đại thái thái đi Thượng Hải, tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện này rất lớn.
Xem náo nhiệt thì sao lại sợ chuyện lớn? Mấy vị di thái thái muốn biết tình hình mới nhất.
Thậm chí, họ còn thầm hy vọng chuyện của Đại thiếu gia ầm ĩ hơn nữa. Có một số ý nghĩ khó hiểu, ác độc. Đại thiếu phu nhân đã xảy ra chuyện gì ư? Dù lão gia không làm gì Đại thiếu gia, nhưng có lẽ sau này sẽ ghét con trai mình.
Tam di thái ngày nào cũng phải đưa hai đứa con trai tới trường, nhà họ Tống vốn là một gia đình thương gia, cũng không nhiều quy củ như vậy. Nhà họ không hoàn toàn hạn chế đám di thái thái đi ra ngoài, chỉ là những bà vợ lẽ còn lại đều rất nhát gan.
Trước kia còn ở Thượng Hải, Tam di thái rất thích tới cửa hàng bách hóa, rạp hát... Giờ về Ninh Ba buồn chán không chịu nổi.
Lúc Đại thái thái ở nhà, khi ra ngoài còn phải báo với bà ấy. Tùy trên miệng Tam di thái nói không sợ Đại thái thái nhưng lúc nhìn thấy bà ấy lại run lên, không dám nói nhiều.
Mấy ngày nay, Đại thái thái không có ở nhà, chẳng lẽ A Phương của phòng Đại thái thái còn dám quản di thái thái đã sinh ba đứa con trai như bà ấy?
Thừa dịp đưa con trai đi học, Tam di thái đi ra ngoài dạo.
Đừng nói Thượng Hải, thành phố Ninh Ba còn chẳng sánh nổi Hàng Châu, quần áo chẳng có nổi một bộ lọt được vào mắt. Bao giờ mới được quay lại Thượng Hải? Ngẫm một chút, đàn ông thường có mới nới cũ, e rằng cả đời này bà ấy sẽ phải ở nhà cũ tại Ninh Ba cho tới chết.
"Đây chẳng phải Tam thái thái ư?" Một giọng nói truyền tới.
Tam di thái xoay người thì thấy Niên thái thái, người mà mình thường xuyên chạm mặt ở Thượng Hải, bọn họ còn từng đánh bài mấy lần.
"Chào Niên thái thái." Tam di thái đi qua chào hỏi.
"Tam thái thái, đúng là hiếm thấy, hôm nay ra ngoài dạo chơi à?"
"Đúng vậy! Lâu lắm mới gặp Niên thái thái, bà thường xuyên ở Thượng Hải, hiếm lắm mới quay về."
"Lão gia về một thời gian nên tôi cũng theo về. Đúng là trùng hợp, Tam thái thái có rảnh không, cùng đi nghe kịch với tôi?"
DTV
Tam di thái được yêu thương mà vừa mừng vừa lo, Niên thái thái chẳng kiêu căng chút nào, không giống với Phó thái thái. Có lẽ gia nghiệp của nhà họ Phó lớn, bà ấy đi xã giao với lão gia từng gặp Phó thái thái kia, tầm mắt đối phương rất cao, gần như chẳng thèm để ý đến mình khiến Tam di thái hụt hẫng mấy lần.
Bà ấy đi theo Niên thái thái vào rạp hát nghe kịch. Giọng hát của hoa đán trên sân khấu chẳng uyển chuyển chút nào, vô cùng cứng ngắc, kịch thế này còn nghe thế nào được.
Tam di thái không nghe lọt tai kịch trên sân khẩu, trái lại những chuyện Niên thái thái nói lại rất đặc sắc, đó đều là những chuyện mà bọn họ ở trong nhà chẳng thể nào biết được.