Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 194

Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:06:26
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đúng vậy!" Phó thái thái cũng khuyên Tống thái thái: "Bà đừng lo lắng mấy chuyện này, nếu bà ở một mình, Tiểu Du cũng không yên tâm, Thư Ngạn và Thế Phạm cũng lo lắng. Bà muốn tĩnh dưỡng nhưng mà đến cuối cùng lại thành nhiều chuyện đấy."

Phó Gia Thụ cũng nói: "Thím, thím không cần suy nghĩ quá nhiều, thím thấy thế nào thoải mái là được. nếu thím sợ Tần Du lừa thím thì cứ tìm một chỗ khác. Nếu chỗ bọn cháu không có nhà phù hợp, cháu sẽ cho người đi tìm. Tuy nhiên nếu chỉ vì Tần Du và anh Thư Ngạn thì thực sự là không cần thiết."

Tống thái thái nhìn Tần Du, rồi lại nhìn Phó thái thái và Phó Gia Thụ: "Ừm, nếu cháu thực sự không ngại. Bác sẽ dọn qua ở cùng cháu!"

"Vậy thì tốt quá rồi."

Sau ba giờ lái xe, không thua kém ai, cả đường đi không hề có con muỗi nào, Phó Gia Thụ lái xe vững vàng, đi thẳng đến thành phố Hải Ninh.

Thành phố Hải Ninh đung là quy mô rộng lớn, bọn họ tìm một nhà hàng để ăn cơm, nghỉ ngơi một chút, sau đó tiếp tục lên đường. Hai giờ chiều, bọn họ đã đến một khách sạn bên cạnh Tây Hồ ở Hàng Châu.

Nếu như Phó Gia Thụ muốn tự về nhà một mình, anh sẽ đến bến tàu mua vé tàu lúc ba giờ và tự lái xe về Ninh Ba.

Tuy nhiên, trên xe vẫn còn hai vị thái thái, cộng thêm ăn cơm xong đã được sáu bảy tiếng, cũng mệt rồi, nên muốn bọn họ vào khách sạn ngủ trưa.

Tần Du đang chuẩn bị xách hành lý vào phòng Phó Gia Thụ hỏi: "Anh đi đổ xăng, em có muốn ra ngoài với tôi không, tìm một chỗ nào đấy cho em sờ thử vô lăng?"

Tần Du chăm chú quan sát Phó Gia Thụ lái xe cả mấy tiếng đồng hồ, đã muốn chạm thử nó lâu rồi.

"Được, giờ tôi sẽ đi với anh. Anh chờ tôi đi cất hành lý đã."

Tần Du theo Phó Gia Thụ đi đổ xăng, cổng của trạm xăng có một cây cột treo một cái bảng ghi chữ "Asiatic".

Tần Du nghe Phó Gia Thụ nói rằng toàn bộ thị trường dầu hỏa trong nước bao gồm các sản phẩm liên quan đến dầu mỏ như xăng, dầu hỏa và dầu diesel, và được độc quyền bởi ba thương hiệu nước ngoài: Công ty dầu nhớt Mobil của mỹ, Công ty dầu nhớt Texaco, Công ty dầu khí Asiatic của Anh và Hà Lan liên doanh, ở trăm năm sau, ba công ty này sau là những gã khổng lồ trong ngành hóa dầu.

Nhân viên đổ xăng cho xe bằng bơm tay, sau đó viết hóa đơn và đưa cho Phó Gia Thụ, Phó Gia Thụ đi đến một ki-ốt hình lục giác để thanh toán.

Một trăm năm trước, người nước ngoài đến Trung Quốc bán xăng, kiến trúc trạm xăng vẫn theo phòng cách của Trung Quốc. Một trăm năm sau, ba cột bơm xăng giống hệt với trạm xăng của quốc tế, nhưng là thuộc công ty nhà nước.

"Trung Quốc không có công ty xăng sao?" Sau khi lên xe, Tần Du bèn hỏi Phó Gia Thụ.

"Không phải anh nói với em rồi à, dầu hỏa cũng bị độc quyền hứ đừng nói đến xăng. Nước ta là một nước nghèo dầu mỏ, cho đến nay vẫn chưa có những giếng dầu có giá trị. Tất cả xăng đều là nhập khẩu. Vì thế, giá xăng ở đây của chúng ta cao gấp ba lần so với ở Mỹ." Phó Gia Thụ thuyết.

Đúng vậy! Sau khi giải phóng, mỏ dầu Đại Khánh mới được khai thác, thời đại này lấy đâu ra công ty dầu khí?

"Thế xe hơi thì sao? Sau khi Ford lắp ráp dây chuyền sản xuất, giá xe đã giảm đáng kể. Chênh lệch giá trong và ngoài nước là bao nhiêu?" Tần Du nhớ rằng chiếc xe Model T của Ford lúc đó chỉ có giá 260 đô la Mỹ.

"Cũng gấp khoảng ba bốn lần, xe của anh ở Mỹ có giá hơn 400 đô la Mỹ, ở đây có giá hơn 5. 000 đồng đại dương."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-194.html.]

Giá này cũng bình thường, ngành công nghiệp ô tô của nước nhà lạc hậu, thì không thể trách người ta bán cho anh với giá cao.

Ở kiếp trước của Tần Vũ, khi cô còn đi học, giáo sư luôn thở dài, bao giờ nước ta mới đạt đến trình độ sản xuất công nghiệp của Đức đây?

Mười năm đầu khi cô mới theo nghề, giá một chiếc xe hơi trong nước đắt hơn ở thị trường Châu Âu và Châu Mỹ.

Sau đó, cô trở thành giám đốc điều hành của một công ty ô tô lớn trong nước, úc đó chiến lược định giá của họ là rằng giá nước ngoài cao hơn giá trong nước 25% -50%, tức là chiếc xe Xingchi đại diện cho định hướng tương lai vẫn bán rất chạy trên thị trường quốc tế, thậm chí còn phải tăng giá để nâng tầm của xe.

Đã chứng kiến ngành công nghiệp ô tô nỗ lực rất nhiều để bắt kịp con đường năng lượng mới, thậm chí trong ván bài có cục diện thế giới này, ngành công nghiệp ô tô ban đầu bị thống trị bởi Châu Âu, Mỹ và Nhật Bản. Trong thời đại của phương tiện năng lượng mới, Trung Quốc đã trở thành một ông lớn trên ván bài này, Nhật Bản vì không đủ mạnh để đặt cược vào nhiên liệu hydro và ô tô thông minh nên có dấu hiệu sắp bị đá ra khỏi cuộc chơi.

Hồi đó, cô rất tự hào, vì người Trung Quốc đã phải mất bốn mươi năm để đi đến trình độ này. Thế nhưng, hiện tại, trong thời đại mà cô đang sống này, cô có thể góp một chút sức mọn để Trung Quốc có chỗ đứng trong thời đại của phương tiện chạy bằng nhiên liệu không? Nên làm như thế nào đây?

Phó Gia Thụ lái xe vào một con đường tương đối rộng rãi, thời đại này ô tô rất hiếm, trên đường cũng rất ít xe: "Em lái thử một chút xem!"

Tần Du và Phó Gia Thụ đổi chỗ cho nhau, Phó Gia Thụ nói: "Khi vừa bắt đầu, cần gạt sẽ để ở số 1, như thế thì tốc độ của xe không quá nhanh, nhưng chúng ta cứ thử để xem ô tô tiến về phía trước như thế nào?"

Anh thầm nghĩ trong lòng, nếu Tần Du không biết vào số thì anh có thể trực tiếp tay nắm tay dạy cô cách làm sao để vào được số.

DTV

Lần trước cưỡi ngựa, anh ngại không muốn cưỡi cùng một con ngựa với cô, nhưng lần này nắm tay thì chắc hẳn là không sao? Vừa nghĩ đến đây trái tim của anh đã đập loạn nhịp như có một con thỏ đang nhảy nhót trong đó. Ừm! Nhất định có thể, anh nhếch khóe miệng, nói với cô: "Khởi động, vào số một..."

Xe vẫn là xe thôi, nhưng mà có thêm bàn đạp lùi, cô phải tự nhắc bản thân đừng đạp nhầm nó.

Kiếp trước, khi Tần Vũ du học ở Đức, cô đã lái xe golf số tay, sau khi trở thành giám đốc điều hành của một công ty ô tô, cô cũng có cơ hội chạm vào những chiếc xe cổ từ những năm 1940 và 1950. Tài xế già như cô, vừa chạm được vào vô lăng, cảm giác đã trở lại, đạp chân ga, khởi động!

Không thể nào, không thể nào, chân ga này vừa to vừa nặng, tốc độ như này? Tần Du đã quen với việc lái xe nhanh trên đường cao tốc của Đức, cô vừa đạp mạnh chân ga, trong lòng vừa tràn đầy ghét bỏ, xe của một trăm năm trước này thật khiến cho người ra muốn đập vô lăng.

Lúc này, Phó Gia Thụ cuối cùng cũng đã biết, đừng nói nắm tay cô, chỉ dạy tận tay, bây giờ tay anh đang nắm chắc tay vịn trên trần xe để không bị hất ra khỏi xe: "Em lái chậm thôi, lái chậm thôi! Tần Du..."

Nghe thấy Phó Gia Thụ quát mình, Tần Du giảm tốc độ, tấp vào lề, mặt đầy vô tội hỏi: "Làm sao vậy?"

Làm sao vậy? Vừa mới học lái xe mà đã phi như chim bay, thế có còn là người mới học lái xe nữa không?

"Em lái xe kiểu đấy à? Tim anh sắp bị em hết văng ra khỏi n.g.ự.c rồi đây này." Phó Gia Thụ xoa ngực, con thỏ kia vẫn ở trong đó nhưng mà lần này là bị cô dọa cho nhảy dựng lên.

Tần Du bĩu môi, trái tim bé nhỏ của anh đã không chịu nổi rồi sao? Nhớ năm đó, mấy chị em trong ngành công nghiệp ô tô trong nước đua xe ở New Nordschleife nước Đức, không phải dọa c.h.ế.t anh hay sao?

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Phó Gia Thụ, Tần Du nhún vai. Vừa rồi cô mới là thử cảm giác chân mà thôi, ai muốn tự đ.â.m c.h.ế.t mình đâu. Hơn nữa, lẽ nào cô lại dám trượt bánh xe của một chiếc xe đồ cổ từ trăm năm trước này sao?

Tần Du quyết định đối xử dịu dàng với chiếc xe cổ này, cô không quen với bàn đạp lùi lắm, hay là tập lùi xe?

Loading...