Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 193
Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:06:23
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bây giờ, ông trời để cô trở về một trăm năm trước, lúc này lại để cô ngồi ở ghế phụ lái và im như thóc! Cô biết là Phó Gia Thụ đã rất nỗ lực rồi, nhưng mà chạy 50 km/h thì lái xe còn gì thú vị nữa đây?
"Em đã nghe hiểu chưa?" Phó Gia Thụ nhìn thấy cô ngây người như vậy bèn hỏi.
"Hiểu rồi." Tài xế già mà còn không nghe hiểu được, thì còn gọi gì là tài xế già nữa?
Phó Gia Thụ không tin, dễ hiểu vậy sao?
"Như em học khiêu vũ, có biết rồi thì vẫn có thể quên, đừng nói đến học xe, vẫn cần phải là quan sát nhiều. Tập trung chú ý, quan sát thật kỹ xem anh lái thế nào!" Bảo cô nhìn anh lái thì cô lại toàn làm chuyện linh tinh, Phó Gia Thụ ghé vào tai cô ra lệnh.
Được thôi! Được thôi! Nhớ năm đó, thầy giáo ở trường dạy lái xe không chỉ ghét bỏ học viên nữ mà còn không dạy họ tử tế. Hiện giờ có người sẵn sàng chỉ dạy cẩn thận mà cô còn không ngoan ngoãn học sao?
Tần Du nghiêm túc học lái xe với thầy Phó, vừa học vừa nói: "Hai bác gái ơi, hai người đợi cháu đi, cháu học lái xe rồi, cháu sẽ lái xe đưa hai người đi hóng gió."
"Được đó! Được đó! Cháu lái được xe rồi thì chúng ta muốn đi đâu là đi đó, không cần sợ lão Kim biết, đến lúc lại nói cho bác trai cháu rồi." Phó thái thái hưng phấn nói.
Với địa vị gia đình của Phó thái thái, Tần Du không hiểu là còn chuyện gì mà bà ấy có thể không được theo ý mình nữa, Tần Du quay đầu khó hiểu nhìn bà ấy.
"Lần trước Niên thái thái và mấy người khác nói ràng chồng bọn họ sẽ đến thư ngụ để uống trà và trò chuyện. Bác không biết thư ngụ là cái gì nên mới hỏi bác trai. Ông ấy lập tức nghiêm mặt nói: 'Sau này không được nghe mấy loại chuyện vớ vẩn này nữa. ' Ông ấy càng nói thế thì bác lại càng muốn biết."
Tần Du nghe vậy, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng uống trà nói chuyện thì có gì mà không đúng nhỉ?
Tần Du hỏi thăm: "Thế rốt cuộc thư ngụ là chỗ nào?"
"Em có biết thuyền hoa trên sông Tần Hoài không?" Phó Gia Thụ hỏi Tần Du.
"Tần Hoài Bát Diễm?"
Phó Gia Thụ giải thích: "Ừm, còn có mấy cái tương tự như là Ngư Huyền Cơ, Lý Sư Sư. Những nơi này đều gọi là thư ngụ. Bên trong toàn là những phụ nữ biết chơi dương cầm và có thể nói tiếng nước ngoài. Tất nhiên, cũng có những người đàn ông nhìn bên ngoài có vẻ nho nhã làm nghề này. Em nói xem, cha anh có để mẹ anh đi đến những nơi như thế không?"
DTV
Tần Du nhìn Phó Gia Thụ: "Chàng trai trẻ, tôi thấy anh cũng là người lịch sự, đứng đắn, tại sao lại biết nhiều như thế?"
Phó Gia Thụ thực sự không nói nên lời: "Cha anh không giải thích cho mẹ anh thư ngụ là gì, vì sợ bà ấy sẽ làm loạn lên như vậy, không ngờ em cũng ..."
"Cái gì mà tôi cũng?" Tần Du hỏi.
"Mẹ làm gì mà gọi là làm loạn?" Phó thái thái hỏi.
Hai vị tổ tông lần lượt đặt câu hỏi, Phó Gia Thụ vội vã nhận sai: "Con sai rồi, con sai rồi, hai người bình tĩnh. Con có nhiều bạn bè như vậy, thế nào cũng sẽ có người giải thích cho con mà! Nhưng con và cha con nhất định không đến đó đâu. Mẹ ơi, mẹ đừng có mà tò mò quá rồi đi xem mấy thanh niên kia trông thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-193.html.]
Tần Du tỏ vẻ đã hiểu: "Những thanh niên trai trẻ đó không chỉ là để dành cho các thái thái mà thực tế còn để dành cho các vị lão gia nữa."
Sắc mặt của Phó Gia Thụ thay đổi: "Cô gái trẻ, nhìn em cũng lịch sự, đứng đắn, tại sao lại biết cả những chuyện này?"
Tần Du lườm anh một cái: "Bảo anh đọc nhiều sách vào cơ mà, đọc nhiều sách sẽ tự nhiên hiểu thôi, ít nhiều gì trong 'Hồng Lâu Mộng' cũng nói về điểm tốt của Long Dương? Cổ Liễn trút giận lên người hầu, Tần Chung thì ăn vụng với tình cũ của Tiết Bàn ở nhà."
Cô nói những điều này giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt mẹ và thím anh khiến khuôn mặt của Phó Gia Thụ đột nhiên đỏ bừng: "Đừng nói linh tinh nữa."
"Tôi nói linh tinh cái gì? Bác Phó giấu giấu diếm diếm, bác ấy biết rõ nơi đó kinh doanh cái gì nhưng lại không nói cho bác gái, khiến cho bác gái cảm thấy thắc mắc ngược lại lại càng muốn đến xem thử. Đến lúc đó nếu thực sự đi rồi, cảm thấy ghê tởm thì trách ai đây?"
"Trách cha anh đi, dù sao ông ấy cũng không ở trên xe." Phó Gia Thụ vội vàng đổ cho ba mình.
"Minh Ngọc à! Hầu hết phụ nữ đều không biết đàn ông ở bên ngoài làm gì, chỉ nghe các ông chồng kể lại và cho rằng ra ngoài kinh doanh rất mệt mỏi. Thế nên khó tránh được việc ăn vụng bên ngoài? Đám đàn ông này cứ thấy cái gì bẩn thỉu, hôi hám là đều phải thử một chút. Một thái thái cùng đánh bài với tôi đã bị chồng của mình lây bệnh giang mai, tôi có đến thăm bà ấy rồi, đúng là nghiệp chướng!"
Tuy Tống thái thái ở trong nhà như vẫn biết được thư ngụ, khi đó Tam di thái vẫn đang ở Thượng Hải, lúc mang bầu đứa thứ hai, Nhị di thái mới về nhà chờ sinh nắm tay bà ấy nói: "Chị cả, không được để cho con điếm đó vào nhà chúng ta đâu! Thư ngụ cái gì đâu, chỉ là kỹ viện thôi ..."
Tam di thái vốn là người xuất thân từ Lê Viên, bà ấy kể chuyện rất chi tiết, khi đó, Tống thái thái mới nhận ra bên ngoài thật ... ghê tởm! Người đàn ông của mình lại có thể ghê tởm như thế. Tuy nhiên, có ghê tởm hay không thì có liên quan gì đến bà ấy? Dù sao thì họ cũng ngủ riêng phòng.
Kể từ khi biết chuyện đó, mỗi lần bị ông ấy chạm tay thôi, bà ấy cũng thấy ghét bỏ, vậy nên mỗi lần ông ấy trở về, bà ấy chỉ mong ông ấy đi thật nhanh
Mấy di thái thái có nằm mơ cũng muốn được theo bên cạnh ông ấy, nhưng bản thân bà ấy lại không hề muốn đến Thượng Hải.
Bây giờ có đến Thượng Hải, thì cũng chỉ ở trong phòng cho khách thôi, ở phòng cho khách thì đã sao? Tống thái thái nhớ lại mấy ngày này, ông già kia vẫn luôn tìm cơ hội để nói chuyện với mình, số lần ông ấy tìm bà ấy trong mấy ngày này còn nhiều hơn tổng số lần trong một năm trước nữa.
"Chị dâu, bà chuyên kinh doanh nhà đất, bà có thể tìm giúp tôi một căn nhà giống như nhà của Tiểu Du hay không. Tôi không mua, tôi thuê thôi." Nếu như có thể quen được thì sẽ ở lại, còn nếu không thì bà ấy sẽ về quê tìm một am ni cô, ăn chay niệm Phật. Nhưng Tống thái thái đã không nói nửa còn lại.
"Bà muốn chuyển ra ngoài à?" Phó thái thái hỏi.
"Ừm, bà cũng biết đấy, Thế Phạm là người thích sự mới mẻ, ý tứ của ông ấy tôi cũng nghe ra được, sắp tới đây sẽ ở Thượng Hải lâu. Đến lúc đó nhất định sẽ phải tìm một di thái thái. Ở quê đã phải giúp ông ấy quản lý cả một nhà di thái thái rồi, chẳng lẽ đến đây lại vẫn phải quản nữa. Chẳng bằng tìm một chỗ khác để ở, thanh thản một mình sống qua ngày."
"Nói thì nói như vậy, có điều căn nhà như này thì khó tìm đấy. Tiểu Du cũng là tình cờ thôi." Phó thái thái không dám nói là khi đó con trai bà có ý nghĩ xấu.
Tần Du quay đầu: "Bác gái, bác qua ở cùng với cháu đi ạ. Tầng ba nhà cháu rộng như vậy, chỉ có một mình cháu ở thôi, bác qua đây hai bác cháu ở cũng vui hơn nhiều."
"Không thích hợp, Thư Ngạn có ý đồ gì bác biết chứ. Bác và đến ở chỗ cháu, nó ngày nào cũng mượn cớ gặp bác đến chỗ cháu thì cháu cũng không thể đuổi nó được ."
Tống thái thái này luôn nghĩ cho người khác, bà ấy sống một mình trong nhà, thật nhàm chán biết bao?
"Bác gái, không sao đâu ạ. Dù sao Thư Ngạn cũng là anh của cháu. Hơn nữa, cháu còn giúp anh ta cải tiến nhà máy Hải Đông, không gặp lúc này thì vẫn gặp lúc khác, nếu muốn tránh mặt anh ta thì sao cháu có thể cải tiến nhà máy được? Nếu anh ta đến cháu sẽ coi anh ta như là anh trong nhà, nhưng chỉ để mời anh ta một bữa mà thôi. Thời gian lâu dần, anh ta nhất định sẽ học được cách sống hòa hợp với cháu."