Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 184

Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:26:24
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi chiều, Tống thái thái đã bí mật nói với Phó thái thái nguyên nhân mình sốt ruột tới Thượng Hải. Lúc nói chuyện, bà ấy có oán trách Niên thái thái nói xấu Tiểu Du, Phó thái thái lập tức mắng bà ta. Không ngờ Phó thái thái lại lớn giọng nói lời này ra, Tống thái thái thuật lại lời đồn này còn phải đỏ mặt.

"Bà ta là người không biết giữ mồm giữ miệng, nói hươu nói vượn. Bà đừng để chuyện này trong lòng."

"Sao có thể như vậy được." Phó thái thái nhìn về phía chồng mình: "Đức Khanh, tôi sẽ về cùng Minh Ngọc và Tiểu Du. Lâu lắm rồi tôi không gặp v.ú nuôi của ông, tôi đi thăm v.ú nuôi một chút, ông có chịu không?"

"Bà muốn về đánh bài với Niên thái thái thì cứ đi, tôi ngăn cản được bà à? Đừng có mượn chuyện v.ú nuôi ra làm cái cớ." Phó lão gia vạch trần kế vặt của vợ mình.

DTV

Phó thái thái cười hì hì: "Lâu quá không gặp mấy chị em ở dưới quê, nhớ c.h.ế.t đi được."

Phó Gia Thụ ngẩng đầu: "Mẹ, nếu chủ nhật đi thì con sẽ lái xe đưa mọi người về quê, con có thể lái xe liên tục, không cần dừng từng trạm như xe lửa. Chưa hẳn lái xe đã tiết kiệm thời gian, nhưng ít nhiều cũng tự do. Vừa khéo ngày kia Josh đi rồi. Vấn đề của máy dệt cũng gần như được giải quyết. Nhân cơ hội này, con về nhà nghỉ ngơi mấy hôm, đi thăm bà v.ú với mẹ."

Vận tốc của xe lửa niên đại này tầm bốn mươi cây số, hơn nữa trên đường còn phải dừng ở nhiều trạm, đợi xe lửa cũng là một chuyện phiền toái. Từ Thượng Hải tới Ninh Ba phải đi hai trạm xe lửa, ngoài ra còn phải ngồi thuyền, đổi tới đổi lui rất phiến phức.

Lái xe thì không như vậy, tuy tốc độ tối đã của ô tô chỉ bảy, tám chục cây số nhưng kinh tế của ba khu vực Thượng Hải, Hàng Châu, Ninh Ba khá phát triển nên đường cái cũng coi như hoàn thiện. Đoạn quốc lộ Thượng Hải, Hàng Châu đã khai thông, dễ đi hơn trước rất nhiều.

Chỉ có điều, mọi người không thích ngồi ô tô về, một là vì có khả năng ô tô sẽ hỏng dọc đường, có đội khi chờ xe cứu hộ phải đợi cả ngày, vậy được không bù nổi mất. Hai là phần lớn thường lái xe ở nơi quen thuộc, đến nơi khác lại không biết đường, nếu đi nhầm được có thể bị lạc, không tìm được đường ra.

Nhưng Phó Gia Thụ không sợ, bản thân anh thích máy móc, cũng coi như mê xe, tay nghề của thợ sửa ô tô bình thường còn không bằng anh. Phó Gia Thụ cũng lái xe về quê mấy lần nên đã quen đường.

"Như vậy cũng tốt. Bà v.ú thấy con về chắc vui lắm."

Mẹ của Phó lão gia mất sớm, sau khi cha ông ấy cưới vợ mới cũng không quá khắt khe với đứa con trai này. Tóm lại cũng không hề quan tâm, Phó lão gia được v.ú nuôi chăm tới lớn, có quan hệ rất tốt với con bà ấy.

Phó Gia Thụ rất biết nắm bắt cơ hội, Tống Thư Ngạn thật sự không muốn anh đồng hành với Tần Du đoạn đường dài như vậy nên nói với Tống thái thái: "Mẹ, con..."

"Thư Ngạn, lát nữa con phải suy nghĩ cho kỹ xem làm thế nào ứng đối với chuyện người của Đông Doanh phá giá." Tống lão gia cắt ngang lời con mình, con trai đúng là không biết phân rõ nặng nhẹ.

Dùng xong bữa tối, Phó lão gia mời họ đến phòng tiếp khách gần đó để thảo luận, sau khi người hầu mang trà đến, Phó Gia Thụ bèn đi đóng cửa lại.

"Âm thanh nói trong điện thoại quá ồn ào, cháu không tiện nói thêm, vì vậy cháu chỉ nhắc một tiếng thôi." Phó Gia Thụ đi tới ngồi xuống, sau đó quay sang Tống lão gia nói: "Chú Tống, anh Thư Ngạn, bây giờ cháu sẽ giải thích chi tiết toàn bộ sự việc cho mọi người nghe, Tần Du, nếu anh có chỗ bỏ sót thì em có thể bổ sung thêm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-184.html.]

"Được!"

Phó Gia Thụ bắt đầu nói từ hôm cuối tuần bọn họ đi ăn đồ Nhật, nghe được Phó Gia Thụ tường thuật.

Tống lão gia rút tẩu thuốc ra châm lửa, rít vào một hơi thuốc rồi từ từ nheo mắt lại: "Mẹ kiếp cái tên Tanaka, lúc ông ta mới đến Thượng Hải không cạnh tranh lại các nhà máy sợi Đông Dương khác nên đến cầu xin tôi, lúc đó tôi đã giúp ông ta bán hai lô hàng vải mộc trắng cho quan ngoại nên ông ta mới có chỗ đứng vững chắc, đuổi người chú Tanaka Jiro của ông ta trở về, tên cháu mất dịch đó còn muốn chỉnh tôi sao?"

Phó lão gia khuyên nhủ Tống lão gia: "Em Thế Phàm, em có tức giận cũng vô ích, trước khác nay khác. Bây giờ vải Đông Dương đang đè ép vải của nước Anh, và cũng đang đè ép vải trong nước, không có gì đáng ngạc nhiên khi ngày này đến cả."

Tống lão gia rít vào một hơi thuốc: "Đương nhiên em biết điều này, chỉ có điều trong lòng cảm thấy không thoải mái mà thôi, con hàng Tanaka này đến ám em, thực sự khiến em nuốt không trôi ngụm tức này mà."

"Bác trai, điều này càng chứng tỏ người Đông Doanh không thèm quan tâm đến tình bạn nào cả. Khi muốn thực sự muốn trừng phạt người ta đến c.h.ế.t thì sẽ không bao giờ mềm lòng. Cho nên chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng." Tần Du nói với Tống lão gia.

Tống lão gia đứng lên: "Những năm qua, vải Đông Doanh không ngừng ép chúng ta phải giảm giá, lợi nhuận gộp đã giảm đến cực thấp, nếu bọn họ còn tiếp tục chơi như vậy thì tuy nhà máy Hải Đông vẫn có thể chống đỡ được, nhưng e rằng những nhà máy nhỏ hơn không thể chống đỡ nổi trong mấy tháng mất."

"Đúng vậy! Cũng may lần này hai đứa nhỏ tình cờ nghe được tin này, cho nên chúng ta có thể chuẩn bị trước."

"Đúng thế!" Tống lão gia ngẩng đầu lên nhả ra một ngụm khói: "Không thể cạnh tranh với họ về giá cả. Bây giờ nếu chúng ta lấy ra con át chủ bài về chất lượng như của ông chủ Hạng thì còn có thể thắng. Nhà máy Hải Đông có thể làm được chất lượng tương đương với Nhà máy Đông Doanh đã là không tồi rồi. Nếu muốn lên kệ cạnh tranh thì rất khó để đánh trả."

Ông ấy suy nghĩ một lúc: "Thư Ngạn, bắt đầu từ ngày mai trở đi, tất cả các loại vải trên máy sẽ được sản xuất theo tiêu chuẩn của hàng loại một." Tống lão gia đứng dậy: "Và thông báo cho tất cả các đại lý rằng chúng ta sẽ bán vải trên thị trường, mua một thước tặng ba tấc, mua nhiều tặng nhiều, mua mười thước tặng một thước. Nhân lúc Nhà máy Thông Phú và Nhà máy Đông Doanh vừa thương thảo hợp tác cần thời gian thích ứng, chúng ta nhanh chóng bán hết tất cả các loại vải trong kho, đang trên máy và các loại vải thông thường không cách nào bì được với vải Đông Doanh ra ngoài để giảm thiểu tổn thất."

"Vâng ạ."

"Nhà máy Thông Phú cần phân phối hàng hóa và cần có thời gian để mọi người tin tưởng vải của họ là vải mộc trắng của Nhà máy Đông Doanh. Đợi khi bọn họ giao vải đến kệ, vải của chúng ta có chất lượng tương đương với vải của họ đã lên kệ trước rồi. Kênh phân phối của chúng ta rộng hơn của bọn họ, trừ khi người Đông Doanh cung cấp các kênh phân phối của họ cho Thông Phú."Tống lão gia nói.

"Người Đông Doanh muốn bán phá giá thì nhất định sẽ mang các kênh phân phối ra để hỗ trợ. Nhưng may mắn thay, có ..." Tống Thư Ngạn nhìn Tần Du: "Tiểu Du đã đưa ra một kế hoạch cải tiến cho chúng con, nếu bọn con thực hiện theo kế hoạch thì hẳn là bọn con có thể làm được chất lượng này và mức giá này."

"Lúc này, sẽ có một màn tiếp theo. Những tên khốn đó sẵn sàng thua lỗ để buộc chúng ta rời khỏi cuộc chơi, nếu giá giảm hơn nữa thì chúng ta có thể làm gì để phá vỡ ván cục này?" Tống lão gia cau mày hút vào một hơi thuốc .

Phó Gia Thụ lấy một tờ báo cũ đưa cho Tống lão gia: "Chú Tống, cháu và Tần Du đã nghĩ ra cách rồi. Mời chú đọc tờ báo này trước đi."

Tống lão gia nhìn thấy ngày tháng trên một tờ báo là ngày 13 tháng 3 năm 1925. tiêu đề là "Có bao nhiêu lao động trẻ em bị nhốt trong nhà máy dệt?".

Loading...