Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 182
Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:26:19
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Thư Ngạn dù có hối hận tới mức nào cũng đã là chuyện vô ích, nghe Tần Du kể lại xong, cũng biết mình đã vô tình tổn thương cô quá nhiều. Anh ấy ngẩng đầu lên nhìn Phó Gia Thụ bị anh ấy đánh cho mặt bầm tím đứng ở kia, nếu không có anh, chỉ cần mình chân thành, tin rằng có công mài sắt có ngày nên kim, nhưng mà lại có tên này?
Hôm nay Tống lão gia cũng mất sạch thể diện, ông ấy đứng dậy: "Anh Đức Khanh, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, không làm phiền thêm nữa! Tạm biệt!"
"Thế Phạm à! Chuyện tình yêu tình báo của đám trẻ này, cũng không phải chuyện to tát gì, bây giờ nhà máy sợi Hải Đông phải đối mặt với việc nhà máy sợi Đông Doanh bán phá giá, đây mới là chuyện lớn, cũng là chuyện chúng ta phải ngồi đây bàn bạc với nhau. Chúng ta không thể đảo lộn trật tự được. Chúng ta vẫn nên đi ăn cơm đi. Em cũng nói đã kết thúc, cũng là bắt đầu, cần gì phải câu nệ những chuyện này chữ." Phó lão gia vỗ vai Tống lão gia: "Biết em thích điều này, hơn nữa! Da mặt em mỏng từ bao giờ thế? Chuyện giữa nam nữ là anh tình tôi nguyện, chẳng phải Tiểu Du đã nói đó là sự tự do của Tiểu Lục nhà em sao?"
Lại bị Phó lão gia trêu ghẹo, Tống lão gia lắc đầu: "Lúc đó em thực sự không biết cô nhóc này là người của Nhã Vận, nếu biết, em tuyệt đối sẽ không chạm vào."
"Biết mà, biết mà! Anh còn không biết em sao? Đây đều là chuyện nhỏ." Phó lão gia cười: "Hai đứa trẻ ly hôn chúng ta đều coi là thật, nhưng không có nghĩa ly hôn rồi là không thể kết hôn nữa, em dâu cũng nói rồi, cho dù không thể kết hôn, hai đứa trẻ còn có thể kết nghĩa anh em. Cho dù thế nào, Tiểu Du cũng coi mình là tiểu bối của em. Chuyện của Hải Đông, chính là chuyện của con bé, nghe thấy nhà máy sợi Đông Doanh bán phá giá, cũng đã dốc hết sức mình, nghĩ ra rất nhiều cách. Con bé đã tới Hải Đông xem xét kỹ càng, cho nên có rất nhiều cách. Để con bé nói rõ ràng với em nhé? Chuyện chính quan trọng hơn."
Nhà máy sợi Đông Doanh sắp bán phá giá, Tống lão gia vẫn phân biệt được cái nào quan trọng. Hoặc là nói, chuyện nam nữ trong mắt ông ấy, dù thế nào cũng không thể so sánh với chuyện kinh doanh được: "Ông anh, mời!"
"Đi thôi!"
Phó lão gia đi sóng vai với Tống lão gia, chủ đề của hai người đã chuyển thành cạnh tranh giữa hàng tây và hàng nội địa từ lâu.
Tác giả có lời muốn nói:
Phó lão gia nhìn con trai cười ngoác miệng, mắng: Đừng có đắc ý! Con cũng vậy, không kết hôn được thì phải kết nghĩa.
Phó Gia Thụ: ???
Đương nhiên Phó thái thái sẽ đi cũng Tống thái thái: "Minh Ngọc, con cháu có phúc của con cháu, chuyện của bọn nhỏ cứ để chúng tự giải quyết. Chúng ta cứ sống cuộc đời của mình là được."
"Tôi biết, trông thấy Nhã Vận... Tiểu Du như vậy, tôi cũng tạm yên tâm."
Sau đó, Tần Du đưa cánh tay về phía Phó Gia Ninh, vừa rồi cô ấy còn bĩu môi không thèm để ý tới cô. Bây giờ, Tần Du đang chờ cô ấy, Phó Gia Ninh dừng một chút nhưng cuối cùng vẫn đi tới ôm lấy cánh tay cô, tức giận: "Chị xấu thật đấy!"
"Chị không xấu thì sao em lại yêu chị thế này?"
Phó Gia Ninh đưa tay véo eo Tần Du: "Chị xấu c.h.ế.t đi được, xấu c.h.ế.t đi được!"
"Nói chị xấu, chẳng bằng nói anh trai em xấu. Anh ấy và chị là đồng bọn. Anh em luôn giấu em."
Phó Gia Ninh quay đầu thấy anh Thư Ngạn và anh trai mình đứng đó, chẳng biết đang làm gì.
Hôm nay, Tống Thư Ngạn bị đả kích như vậy, sao có thể tiêu hóa ngay được?
Phó Gia Thụ đi đang đi bên cạnh anh ấy, Tống Thư Ngạn chỉ ước gì đạp đối phương một phát bay vào bụi hoa Nguyệt Quý, tẩn anh một trận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-182.html.]
"Thư Ngạn, tôi và cô ấy hợp lại lừa anh là lỗi của tôi, quả thực không quang minh lỗi lạc gì, hơn nữa tôi cũng thực sự có tâm tư riêng. Nhưng, tôi chưa từng thổ lộ với Tần Du. Tôi hy vọng có một ngày cô ấy có thể nói rõ sự thật với anh, sau khi hai người ly hôn, tôi mới tỏ tình với Tần Du. Nếu nói theo hướng này thì tôi cũng không hề thất đức, mong anh có thể thông cảm."
"Thông cảm? Tôi thông cảm cho sự bất lương của anh dành cho vợ tôi à?"
Phó Gia Thụ cúi đầu cười, sửa lại lời anh ấy: "Vợ cũ."
Lúc này, dưới ánh đèn mờ ảo, Tống Thư Ngạn nhìn khuôn mặt tím bầm kia, thật sự chỉ muốn đ.ấ.m cho đối phương thêm mấy cái, chỉ là bây giờ anh ấy đã bình tĩnh lại. Mỗi câu nói của Tần Du đều tiến vào lòng Tống Thư Ngạn, lúc đó anh ấy sợ hai người không còn liên quan sẽ mất Tần Du mãi mãi. Giờ phút này, sau khi bình tĩnh lại, Tống Thư Ngạn nghĩ mình làm cô đau khổ nửa đời, bây giờ bản thân thế này chẳng phải đáng đời hay sao?
"Tôi sẽ không buông bỏ Tần Du! Tôi sẽ theo đuổi cô ấy một lần nữa." Người ta thường nói đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mới rõ lòng người. Nếu mình đã nợ Tần Du nửa đời trước thì dùng nửa đời sau yêu thương, chiều chuộng cô để trả.
Phó Gia Thu đưa tay ra: "Thế thì cạnh tranh công bằng? Hơn nữa, tôi tin chúng ta đều là người rộng lượng, dù ai trong hai ta kết lương duyên với Tần Du cũng sẽ không ảnh hưởng tới tình bạn của cả hai, anh thấy sao?"
"Thế này còn không ảnh hưởng tới tình bạn?" Tống Thư Ngạn cười khẩy.
"Cái này phải xem lòng dạ con người, trước kia trên báo có đưa tin, một người đàn ông nào đó đăng báo ly hôn với vợ, cuối cùng cô gái kia tìm được tình yêu đích thực. Người đàn ông đó đã tới tham gia hôn lễ chúc phúc cho vợ cũ, đồng thời còn trở thành bạn thâm giao của chồng cô ấy. Câu chuyện này lập tức trở thành giai thoại. Đây mới thực sự là chia tay trong hòa bình, mọi người đều vui. Tôi nghĩ anh cũng từng đọc được tin tức này." Phó Gia Thụ cúi đầu ho khan một tiếng: "Tôi từng cho Tần Du đọc bài báo này, cô ấy còn nói hai người đàn ông kia đều là người rộng lượng."
Câu chuyện này được báo chí đăng rất nhiều, đúng là Tống Thư Ngạn từng đọc được. Anh ấy nhìn Tần Du ở xa xa đang nhìn bọn họ. Nếu giờ phút này, Tống Thư Ngạn đoạn tuyệt với Phó Gia Thụ, chẳng những không ảnh hưởng gì tới chuyện anh theo đuổi Tần Du mà còn khiến cô cho rằng anh ấy không rộng lượng, không tân tiến, càng không cho cơ hội tiếp cận.
Tuy Tống Thư Ngạn không muốn nhưng vẫn đưa tay ra nắm lấy tay Phó Gia Thụ: "Cạnh tranh công bằng."
Phó lão gia và Tống lão gia gặp lại nhau lập tức bắt tay, Phó Đức Khanh cười nói: "Anh xem đi, lòng dạ của bọn nhỏ còn rộng lượng hơn chúng ta."
Tống lão gia không muốn đồng ý nhưng cũng chỉ có thể giả vờ độ lượng nói: "Đúng là như vậy."
Phó thái thái quát Phó Gia Thụ: "Hai đứa còn làm cái gì đấy? Không đói bụng à?"
"Con đến đây." Phó Gia Thụ đáp.
Tiến vào nhà họ Phó, Văn Tú đi tới nói: "Phu nhân, những thứ khác còn ổn, nhưng cá chưng lâu quá rồi."
"Không sao, không sau, bưng lên ăn là được." Phó thái thái nói: "Tiểu Du, cháu ngồi bên cạnh bác Tống của cháu đi."
"Vâng." Tần Du đi tới ngôi bên cạnh Tống thái thái.
Phó lão gia ngồi cùng Tống lão gia, Phó Gia Ninh cũng ngồi cạnh Tần Du, Phó thái thái ngồi bên cạnh Tống thái thái, Phó Gia Thụ và Tống Thư Ngạn ngồi với nhau.
DTV
Phó lao gia rót rượu cho Tống lão gia, Phó Gia Thụ mỉm cười rót rượu cho Tống Thư Ngạn, rượu là rượu ngon, anh giơ chén rượu lên: "Thư Ngạn, anh khoan dung độ lượng quên hết ân oán trước kia làm tôi hổ thẹn trong lòng, xin lỗi anh một lần nữa."
Tống Thư Ngạn muốn hắt chén rượu vào mặt anh, nhưng nghĩ lại thôi, anh ấy muốn xây dựng lại hình tượng của mình trong lòng Tần Du. Dù sao xuyên suốt từ đầu tới cuối, Phó Gia Thụ cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền, mình mới là người lơ đãng làm nhiều chuyện sai trái. Anh ấy cố gắng kìm nén chạm cốc với anh: "Sao lại nói như vậy?"
Nói xong, Tống Thư Ngạn uống trước để thể hiện sự tôn trọng, sau khi anh ấy uống một ngụm, Phó lão gia lên tiếng: "Tốt lắm, đúng là người nhà họ Tống, rất cởi mở, có phong thái của cha cháu."