Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 181
Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:26:17
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe thấy lời này Tống Thư Ngạn thở phào một hơi, cha cuối cùng vẫn là cha, ông ấy hướng về mình. Phó Gia Thụ lại siết chặt nắm tay, nhìn sang cha mình, hôm nay cha mình làm sao vậy? Chẳng có chút phản ứng nào cả.
Sớm biết Tống lão gia sẽ nói như vậy, Tần Du bảo mình nhẫn nhịn, ít nhất là ông ấy từng giúp mẹ con nguyên chủ thật lòng thật dạ, cô nói: "Bác trai, ly hôn không phải trò đùa. Hơn nữa chuyện ly hôn này đối với cháu và anh Thư Ngạn mà nói là đều mà cả hai người đều muốn. Cháu chỉ giải thích, tại sao cháu muốn ly hôn. Không phải thảo luận xem có nên ly hôn hay không? Đây đã là kết quả, không phải quá trình."
"Nhã Vận, con bé này làm sao vậy? Sao lại không chịu nghe lời hay chứ? Vợ chồng xưa nay vẫn thế. Bỏ qua những chuyện khốn nạn nó làm, nó còn chưa đủ chân thành với con sao? Con còn muốn đàn ông như thế nào nữa?" Tống lão gia trách mắng cô với thân phận trưởng bối.
"Không thể xóa sạch chuyện khốn nạn mà anh ấy làm được. Cháu không có đàn ông cũng sống rất tốt. Phụ nữ nhất định phải cần đàn ông sao?"
Tống lão gia cười lạnh một tiếng: "Được lắm, con có bản lĩnh thì cả đời không gả đi. Con dám cam đoan cả đời này cũng không gả không?"
"Bác trai, cháu tha thứ việc bác chưa từng học về logic. Không phải không cần thiết, không có nghĩa cháu muốn cả đời không gả, cũng không có nghĩa cả đời này cháu sẽ không có đàn ông." Tần Du đứng dậy, cúi đầu nhìn Tống lão gia: "Bác cho rằng mỗi di thái thái của bác đều cần sao? Chẳng phải bác vẫn cưới người này tới người khác đấy thôi."
Tống lão gia không ngờ rằng đứa trẻ này lại phản bác ông ấy như vậy, vậy mà dám ngỗ ngược với trưởng bối, còn nhắc tới chuyện cưới di nương gì đó?
"Thật chẳng ra thể thống gì, vô cùng hoang đường!"
Khi Tống lão gia tức giận, Tống thái thái buông Phật châu trong tay xuống gọi một tiếng: "Lão gia!"
Nghe thấy thái thái lên tiếng, Tống lão gia nhịn lại cơn giận của mình: "Con nghe lời mẹ chồng con đi, chúng ta cũng vì tốt cho con thôi."
"Lão gia, nhà họ Tống kinh doanh, coi trọng một chữ 'tín', có phải không?" Đại thái thái hỏi lão gia.
"Đây là nền cội của nhà họ Tống ta."
"Nếu đã như vậy, tại sao đến lúc này lại không chịu nhận đơn xin ly hôn là Tống Thư Ngạn đặt bút ký tên chứ?"
"Nó thông đồng với... Gia Thụ lừa con trai bà đó." Cuối cùng Tống lão gia vẫn không chửi.
DTV
Tống thái thái không nói với lão gia, nhìn sang con trai: "Thư Ngạn, Nhã Vận chăm sóc mẹ con bé ở nhà mẹ đẻ, con bé gửi một bức điện thư, mẹ gửi hai bức điện thư báo cho con. Lúc mẹ con bé hấp hối, mẹ cho người lên Thượng Hải tìm con, mẹ con bé mất, mẹ nói rằng có trói cũng phải trói được con về. Cuối cùng thì sao? Con lấy cái danh theo đuổi hôn nhân kiểu mới từ chối lần nữa, khiến cha mẹ con bất nghĩa, khiến người vợ kết tóc của con phải bất lực."
"Mẹ, con biết con sai rồi, con thực sự sai rồi." Ngoài biết sai ra, lúc này anh ấy còn nói được gì nữa.
"Biết sai rồi? Bởi vì người phụ nữ con thích chính là vợ của con, cho nên con mới nói biết sai rồi. Nếu không phải thì sao? Bây giờ con đang theo đuổi người trong lòng con. Mà lúc này mẹ đang ôm Nhã Vận bị con vứt bỏ khóc sao?" Tống thái thái nói không lớn tiếng: "Cho nên bây giờ con muốn gì? Chẳng phải con cầu được ước thấy rồi sao? Con đã ly hôn với người vợ có hôn nhân sắp đặt mà con không cần rồi, có ai ngăn cản con theo đuổi nó sao? Hay là vì cô gái mình thích chính là vợ Tào Khang, nên con hy vọng cha mẹ con giúp con trói nó về động phòng với con? Con muốn cuộc hôn nhân sắp đặt này à?"
Tống Thư Ngạn bị mẹ nói cho không nói nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-181.html.]
Tống lão gia tức giận, bà vợ già đúng là không hiểu rõ, bà ấy làm như vậy, không phải thả cô con dâu phù hợp nhất với nhà bọn họ đi sao? Không thấy thằng ranh nhà họ Phó kia như hổ rình mồi à?
"Trên đời này làm gì có ai làm mẹ với mẹ chồng như bà chứ hả, con trai con dâu có mâu thuẫn, bà không giảng hòa, mà còn khuyên ly hôn!"
Tống thái thái nhìn sang Tống lão gia: "Lão gia làm ăn luôn đề cao sự thành tín, tại sao tới lượt Nhã Vận, chữ tín này lại vô dụng vậy? Rốt cuộc trong lòng lão gia, Nhã Vận chẳng qua chỉ là một người phụ nữ. Cùng lắm là con ch.ó con mèo trong nhà, có ai thấy giữ chữ tín với con ch.ó con mèo không? Đó chẳng phải trò cười sao?"
"Tôi coi nó là con ch.ó con mèo bao giờ? Nhã Vận là con gái của bạn cũ tôi, là con dâu cưới gả đàng hoàng của nhà họ Tống, Nhã Vận làm chuyện hoang đường như vậy, tôi có oán trách nó bao giờ chưa? Tôi coi nó là con cháu của mình, con cháu xảy ra chút chuyện, chúng ta là trưởng bối, phải khuyên cả hai bên, sao bà còn đổ thêm dầu vào lửa, còn nói tôi không coi Nhã Vận là con người nữa?" Tống lão gia giận nhất là bà vợ già không giữ thể diện cho ông ấy lúc ở bên ngoài, cãi lại ông ấy giúp con dâu.
"Đến cả tôi ông còn chẳng coi là con người, sao có thể coi Nhã Vận là con người được?"
Lời này của Tống thái thái, đã chọc vào trái tim của Tống lão gia: "Bà càng nói càng quá đáng rồi đấy? Tôi không coi bà là con người bao giờ?"
Tống thái thái hít một hơi thật sâu: "Chỉ cần ông coi tôi là một người sống, thì sao ông có thể tùy tiện lôi người trong phòng tôi vào phòng được, sao lại biến người hầu của con dâu thành Lục di thái được?"
Bị thái thái của mình làm bẽ mặt ngay tại đây, khuôn mặt già của Tống lão gia đỏ bừng lên: "Bà..."
Tần Du không dám tin: "Vân Nhi? Lục di thái? Chuyện này?"
Ba người đang ngồi cùng với một người đang đứng nhà họ Phó cùng nhìn sang Tống lão gia, mặt đều lộ biểu cảm vi diệu.
Tống lão gia kìm lửa giận: "Chuyện Vân Nhi, tới lúc đó bảo mẹ chồng con chọn một người được việc ở quê trả lại cho con."
Để ý thì không để ý, nhưng thấy ghê tởm thì ghê tởm thật. Thực ra Tần Du rất thích cô gái thông minh này, bởi vì thực tế em gái của nguyên chủ đã coi cô gái này là người thân thiết với mình. Cho nên sau khi Tần Du ly hôn, đã nghĩ tới việc đón cô ấy tới đây ngay. Vậy mà cô ấy trở thành Lục di thái rồi?
Ngẫm lại cũng bình thường, khi đó cô nhóc đấy chửi Tam di thái lớn tuổi rồi còn ưỡn a ưỡn ẹo, nhưng cũng vẫn ghen tị. Nghĩ chắc hẳn cảm thấy phu nhan như mình không được Đại thiếu gia thích, nên đã tìm cho mình một lối thoát khác.
"Cái này thì không cần. Chỗ cháu có đủ người rồi, bây giờ là thời đại mới rồi, con đường chính cô ấy lựa chọn, cháu tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy."
Chuyện này được giải quyết rồi, nhưng bị tiểu bối nhìn bằng ánh mắt như vậy, Tống lão gia vẫn phải nén giận.
Lúc này Tống thái thái thể hiện khí thế của thái thái đương gia, quay sang Tống Thư Ngạn: "Tại sao Nhã Vận lại lừa con? Con không hiểu à? Hay là không muốn hiểu? Bây giờ con bé đã ly hôn với con rồi, con còn muốn ăn vạ không nhận, nếu con bé nói thẳng với con, con sẽ ly hôn với nó sao? Đừng oán trời trách đất nữa, có ngày hôm nay, là con đáng đời. Con theo đuổi được thì Nhã Vận là vợ của con, không theo đuổi được thì nó là con gái của mẹ. Từ nhỏ cha con đã dạy con, đàn ông cầm được thì buông xuống được."
Bởi vì bị thái thái nhà mình khơi ra chuyện của Vân Nhi, cả nhà họ Phó không nói lời nào nữa, chỉ nhìn Tống lão gia chằm chằm, ông ấy cũng bị nhìn tới khó chịu, huống hồ bà vợ già đã nói ra gia huấn của nhà bọn họ rồi, còn nói đây là lời mình dạy con trai, Tống Thư Ngạn còn dây dưa ở đây nữa thì đúng là vô đạo đức.
"Mẹ con nói rất có lý, nếu lúc con kết hôn đã không chịu nghe ý kiến của bọn cha, thì ly hôn cũng là tiền trảm hậu tấu, bọn cha cũng không nên tham gia nhiều. Chuyện đã có kết cục thế này rồi, cũng bắt đầu lại đi."