Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 178
Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:26:09
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy hành động tựa vào tường vừa rồi của Phó Gia Thụ rất hèn, nhưng những lời nói ban nãy anh nói với Tống Thư Ngạn cũng rất khiến người ta tức giận, nhưng có hèn hơn nữa thì anh cũng bị đánh vì cô, Tần Du tức giận nói: "Anh không biết tránh đi à? Sự linh hoạt lúc cưỡi ngựa của anh đâu hết cả rồi?"
Nghe thấy tiếng hét đầy tức giận nhưng lại mang theo sự quan tâm của Tần Du, Phó Gia Thụ bị đánh đến nỗi mặt như biến thành cái đầu heo cười ha hả nói: "Đúng là anh đã giấu anh Thư Ngạn giúp em, chung quy cũng là lỗi ở anh, để anh ấy đánh vài ba cái cho hả giận cũng là điều nên làm mà."
Không ngờ tên này lại nghĩ như thế?
Tần Du lại không nghĩ thế: "Hả giận cái gì? Anh ấy có tức cái gì cần phải xả giận đâu? Anh nghe theo lời của anh ấy quan tâm đến vợ của anh ấy, anh hết lòng vì bạn bè. Anh không nói cho anh ấy biết sự thật là yêu cầu của tôi, anh hết lòng hết dạ với một người bạn như tôi. Xét về hai bên, anh đều làm những chuyện mình nên làm, tại sao anh ấy lại đánh anh chứ?"
Tống Thư Ngạn nghe thấy Tần Du nói đỡ hết lời cho Phó Gia Thụ như thế thì cơn giận trong lòng anh ấy lại bùng lên, người trong lòng mình bắt tay với bạn mình lừa dối mình. Tống Thư Ngạn nghiến răng nghiến lợi nói: "Không biết anh nên gọi em là Tần Nhã Vận hay là Tần Du đây?"
Tần Du cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng mình, cô nhìn thẳng vào mắt Tống Thư Ngạn: "Trên thực tế, người vợ kết tóc Tần Nhã Vận không được chào đón của Tống Thư Ngạn đã c.h.ế.t vào buổi tối mẹ của cô ấy c.h.ế.t không nhắm mắt rồi, Tần Du đứng trước mặt anh là Tần Du đã sống lại một cuộc đời mới."
Tống Thư Ngạn không ngờ cô lại lấy việc sống c.h.ế.t ra làm cái cớ để ngụy biện, anh ấy cười một cách đau khổ: "Tần tiểu thư, em mồm miệng xéo xắt, tài giỏi hơn người, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, anh bị em lừa thì có sao chứ? Ai bảo anh tự nguyện bỏ ra tấm chân tình? Em khinh thường nó, bị giẫm đạp cũng do anh đáng đời thôi."
Nghe được câu nói này, Phó Gia Ninh đang lau m.á.u cho anh trai mình bỗng quay người lại: "Anh Thư Ngạn, chị không phải loại người như thế đâu."
Tấm chân tình của anh ấy bị giẫm đạp? Tần Du tới xem Phó Gia Thụ, cũng may chỉ chảy một chút máu, m.á.u cũng ngừng chảy rồi, nhưng khóe mắt, gò má của anh lại bị Tống Thư Ngạn đ.ấ.m cho thâm tím, gương mặt đẹp trai bỗng bị đánh thành đầu heo.
Trong mắt Tống Thư Ngạn, Tần Du đang rất đau lòng cho Phó Gia Thụ, anh ấy đau thương thốt lên: "Vì muốn được ở bên cạnh em, anh cầm được tờ báo đã vội vàng trở về, trên đường về anh còn cầm tờ đề nghị em viết cho nhà máy Hải Đông, tập thoại hết lần này tới lần khác với cha của anh. Anh hy vọng cha có thể biết, người con gái anh ưng ý, không phải là vì gương mặt của cô ấy, mà là cô ấy tài giỏi hơn người."
Anh ấy nói một cách đau lòng như thế, nhưng thấy Tần Du vẫn không có một chút phản ứng nào, có thể trong mắt cô, một chút m.á.u kia của Phó Gia Thụ càng khiến cô quan tâm hơn chăng.
"Khi vừa về đến nhà, anh mới nói mình đã ly hôn với Tần Nhã Vận cái, cha anh đã lấy gia pháp ra đánh anh, mẹ biết được tin này thì ngất xỉu ngay tại chỗ. Vì muốn được ở bên cạnh người con gái mình thương, anh đã phải chịu đòn roi của cha, quỳ gối dưới đầu giường của mẹ mong nhận được sự tha thứ từ bà. Mẹ sợ anh xảy ra chuyện, một người rất hiếm khi đi đâu như mẹ lại đòi theo anh đến Thượng Hải cho bằng được. Trên đường về, anh đã nói rất nhiều lời tốt đẹp với cha mình? Chỉ vì muốn họ biết được, em là một người con gái đáng để anh yêu. Anh hy vọng cha mẹ có thể hiểu được, nếu như có sai, mọi điều sai trái đều là lỗi ở anh, xin đừng xem thường em." Tống Thư Ngạn cười khổ: "Cuối cùng, người con gái anh yêu thương lại là người vợ kết tóc với anh. Cô ấy và bạn thân của anh lại bắt tay lừa dối anh."
"Nghe có vẻ rất thảm." Tần Du rất bình tĩnh nói, thậm chí còn kèm theo cả giễu cợt.
Nghe thấy câu nói này, nhìn bó hoa hồng được đặt trên bàn trà. Tống Thư Ngạn rất hận bản thân, tại sao tấm chân tình của mình bị cô giẫm đạp như thế mà anh ấy vẫn không chịu buông tay.
Bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, Phó thái thái và Phó lão gia xông tới, Phó thái thái thấy mặt mũi con trai mình bầm tím thì nói: "Sao con lại bị đánh thành ra thế này?"
Phó lão gia nhìn rồi nói "Cũng may chỉ là vết thương ngoài da thôi, không sao cả? Không so được với tôi khi trước đâu."
Phó thái thái: ?
Sau đó Tống lão gia và Tống thái thái cũng chạy tới, chủ yếu là vì Tống thái thái không chạy nhanh được, đi lên thì thấy mặt mũi con trai nhà người ta tím bầm, thâm thâm tím tím trông rất thảm, còn con trai nhà mình thì không bị làm sao, có điều vẻ mặt kia trông giống như đưa đám vậy.
DTV
Tống lão gia ước gì có thể phun cho anh ấy một bãi nước bọt: "Hừ! Nhổ vào, mẹ con còn đang khoẻ mạnh! Nam tử hán đại trượng phu, lẽ nào không nên mặt không biến sắc dù cho núi thái sơn có sập xuống hay sao, đúng là thứ vô dụng!"
Tống lão gia cho dù núi thái sơn có sập xuống cũng không biến sắc thấy cô gái đứng bên cạnh, đột nhiên ông ấy thay đổi sắc mặt, chẳng phải đây là... con dâu của ông ấy sao?
Tuy rằng người trước mắt ăn mặc thời thượng, nhưng khuôn mặt này chính là con dâu nhà mình. Ông ấy nghe thấy cô gọi: "Bác trai."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-178.html.]
Tống thái thái đã mất cả buổi chiều để tiêu hóa việc cô gái mà con trai nhà mình thích là con dâu nhà mình. Ngoài mặt là con trai ly hôn con dâu, thực tế là con dâu cấu kết với người ngoài để ly hôn với con trai của mình.
Nhưng Tống lão gia không chuẩn bị được tâm lý, ông ấy mới tới nhà họ Phó, còn chưa uống hết một chén trà, đã nghe nói con trai và thằng nhóc nhà họ Phó đánh nhau.
Ông ấy thấy tờ báo sáng nay rồi, ban nãy còn nói đùa với Phó lão gia: "Em muốn xem thử rốt cuộc cô gái kia xuất sắc như thế nào, khiến hai thằng nhóc nhà chúng ta phải đánh nhau vì cô ta."
Con trai nói Tần tiểu thư ở trong biệt thự bên cạnh nhà họ Phó, vợ mình mới nói, bây giờ Nhã Vận sống rất tốt.
Té ra? Té ra? Tống lão gia quay đầu nhìn bà vợ già: "Đây là chuyện gì?"
Trong tay Tống thái thái cầm chuỗi hạt Phật phỉ thúy, nhìn con trai mình: "Nhã Vận chính là Tần tiểu thư mà cha con hai người khen ngợi cả một đường. Tống Thư Ngạn bây giờ mẹ cũng không hiểu, người vợ Tào Khang trong nhà, thử thôi cũng không chịu, tại sao ra bên ngoài lại trở thành báu vật rồi? Còn đánh nhau với người khác vì con bé nữa?"
Mẹ lạnh lùng châm chọc như vậy, nhắc nhở Tống Thư Ngạn, anh ấy vô cùng buồn bã đau lòng, cũng là anh bỏ rơi Tần Nhã Vận trước: "Mẹ à..."
"Anh Thư Ngạn tưởng cháu lừa anh ấy, bây giờ bác trai bác gái đều ở đây cả rồi, bác trai và bác gái nhà họ Phó cũng ở đây, trước mặt trưởng bối, để cháu giải thích, tại sao cháu lại làm như vậy? Cũng coi như có lời giải thích với bác." Tần Du nhìn mấy vị trưởng bối: "Bác trai bác gái vào nhà ngồi đi ạ."
Tống lão gia nhìn con trai, lại nhìn sang Tần Du, lại nhìn sang vợ chồng nhà họ Phó, còn cả thằng nhóc nhà họ Phó kia nữa, mẹ nó đây toàn là mấy chuyện gì vậy? Đúng là loạn hết cả lên.
Ông ấy căm phẫn nói với con trai mình: "Còn không ngồi xuống đi."
Phó lão gia hỏi con trai: "Không sao chứ?"
"Con không sao?"
Phó lão gia bực bội nói: "Nếu không sao, thì không đủ chỗ đâu, đứng sang bên kia đi. Về chuyện này, giữa Tiểu Du và Thư Ngạn cho dù ai sai ai đúng, tóm lại con làm chuyện không có tình người."
"Ồ!" Phó Gia Thụ ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh.
Ba người nhà họ Phó ngồi ở sofa ba người, Tống lão gia muốn ngồi cùng thái thái ở sofa đôi, đáng tiếc thái thái đã ngồi ở sofa đơn rồi.
Tống lão gia đột nhiên cảm thấy bị mất mặt, nhưng trước mặt mọi người, ông ấy cũng không thể nói gì được, bèn nói với tôi: "Còn ngây ra đó làm gì? Ngồi bên chỗ cha."
Tống Thư Ngạn ngồi xuống, cúi đầu, trong lòng có oán, có giận.
"Tiểu Du, tới đây ngồi với bọn bác đi." Phó thái thái đẩy ông già kia: "Ngồi nhích sang kia chút đi! Sao cứ đần ra đấy vậy?"
Phó lão gia nhích sang bên cạnh một chút, bên Phó Gia Ninh cũng nhường ra một chỗ, Tần Du ngồi xuống bên cạnh Phó Gia Ninh.
Tống Thư Ngạn chán nản ngồi đó: "Nhã Vận, em oán trách anh đủ mọi điều, anh có thể hiểu, tại sao lại cấu kết với anh ta lừa anh chứ? Nếu anh biết vợ mình là em, anh chắc chắn sẽ không làm chuyện khốn nạn như vậy."
"Anh Thư Ngạn, tôi hiểu anh không muốn một cuộc hôn nhân sắp đặt, tôi cũng hiểu anh không cần bôn ba vì mẹ của một người xa lạ, cho nên anh không cần phải áy náy, càng không mắc nợ điều gì." Tần Du nhìn sang Tống thái thái: "Điều này, tôi cũng đã nói với bác gái rồi."
Tần Du càng nói như vậy, Tống Thư Ngạn càng khó chịu: "Nhã Vận, cho dù em đánh anh, chửi anh, anh đều đáng bị như vậy. Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, em cũng không nên lừa anh. Chúng ta có vấn đề gì, có thể ngồi xuống bàn bạc với nhau, dù gì Phó Gia Thụ cũng là một người ngoài. Giữa vợ chồng chúng ta có gì mà không thể thương lượng được cơ chứ?"