Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 177
Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:26:07
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Anh phải đi bây giờ ư? Có cảm giác chột dạ như thể bị bắt gian vậy." Anh sửa sang lại bộ quần áo, tựa người vào khung cửa rồi nói: "Dù sao thì anh cũng phải tham gia vào cho đến cùng."
Tần Du ở trong phòng nhìn bóng lưng của Phó Gia Thụ, rõ ràng người đàn ông này do cưỡi ngựa thường xuyên thế nên bờ vai như Thái Bình Dương, eo nhỏ, lúc này đang cố tình ưỡn ẹo tựa người vào cạnh cửa, cô rất muốn đưa cho anh một chiếc khăn tay, để anh vẫy tay mời gọi: "Đại gia, mau tới đây đi mà!"
Anh không biết lát nữa cô và Tống Thư Ngạn định nói đến chuyện gì? Không biết mình đóng vai trò gì trong chuyện này? Dáng vẻ cà lơ cà phất đó của anh, không sợ bị Tống Thư Ngạn đánh sao?
Tống Thư Ngạn vừa mới hỏi Tiểu Cường, cậu ta nói Tần Du đang ở trong nhà, anh ấy cầm theo một bó hồng to, chỉnh trang lại quần áo vốn đã rất thẳng thớm của mình, sau đó quay người đi về phía cầu thang ngoài trời.
Cho dù đã suy nghĩ rất nhiều lần nhưng anh ấy vẫn không biết nên mở miệng nói câu đầu tiên với cô thế nào.
Nói anh ấy đã ly hôn với vợ của mình rồi? Liệu cô có thấy anh ấy quá tuyệt tình không nhỉ?
Hay là nói đến tình hình ở nhà máy hôm nay trước, sau đó mới nói đến chuyện anh ấy theo đuổi cô, nói cho cô biết, lần này quay về anh ấy còn đặc biệt thuyết phục cha mẹ mình, hiện tại anh ấy đã có được sự ủng hộ từ cha mẹ rồi. Hơn nữa sẽ nói cho cô biết, vợ trước của anh ấy mọi thứ đều ổn.
Đi vài bậc thang, chẳng mấy chốc Tống Thư Ngạn đã lên đi đến tầng hai, anh ấy đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình bỗng bị một câu "Anh Thư Ngạn, anh đang làm gì thế?" làm cho giật mình.
Anh ấy thấy Phó Gia Thụ đang đứng ở cửa, mỉm cười nhìn mình.
"Sao anh lại ở đây?" Tống Thư Ngạn hỏi Phó Gia Thụ.
"Cái này thì có gì kỳ lạ sao? Ngày nào tôi chả đến đây, không tin anh cứ hỏi Tiểu Cường mà xem."
Tin! Sao mà anh ấy không tin cho được? Ai bảo cái tên này nhanh chân hơn một bước, bán lại căn nhà này cho Tần Du. Xong giờ thì hay rồi, hiện giờ Tần Du và anh đang là hàng xóm của nhau, đúng là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Ngày ngày? Đúng là đủ để người ta tức c.h.ế.t mà.
Tống Thư Ngạn không định huyên thuyên với anh, bèn hỏi: "Tần Du có đang ở trong đó không?"
"Có."
Tống Thư Ngạn đi ngang qua người Phó Gia Thụ vào trong nhà, sau đó quay đầu lại nói: "Anh có thể về trước được rồi, lát nữa tôi sẽ đến tìm anh."
"Tôi về làm gì? Tôi vốn đang ở đây đợi Tần Du cùng nhau đi ăn tối mà."
Tống Thư Ngạn bị anh chọc giận điên người: "Tôi có chuyện muốn nói với Tần Du."
Phó Gia Thụ sờ mũi: "Thì anh cứ nói đi!"
Tóm lại, anh sẽ không đi đâu hết.
Tống Thư Ngạn giơ chân đang đi giày da ra, chau mày đá Phó Gia Thụ: "Đừng có không biết tốt xấu như thế."
"Cái gì mà không biết tốt xấu?" Tần Du đi ra hỏi.
Tần Du hỏi như thế, Tống Thư Ngạn cũng không biết nên trả lời thế nào, vốn dĩ anh ấy đang nghĩ đến cảnh tượng tặng hoa cho cô vô cùng lãng mạn nhưng bây giờ lại có thêm một tên kỳ đà cản mũi là Phó Gia Thụ, dù sao thì anh ấy cũng thấy hơi ngại!
Anh ấy đi tới, tặng hoa cho Tần Du rồi nói: "Trên đường đến đây anh có nhìn thấy tiệm hoa của người nước ngoài nên đã mua cho em một bó."
"Cảm ơn anh!" Tần Du đặt bó hoa đó lên trên bàn: "Cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-177.html.]
"Đợi đã! Tần Du, anh còn chuyện này muốn nói với em." Tống Thư Ngạn tự nhủ với mình, bất kể có ai đang ở đây hay không, anh ấy cũng phải nói cho cô biết suy nghĩ trong lòng mình.
Chỉ thấy anh ấy lấy ra một tờ báo rồi đặt lên trên bàn: "Đây là thông báo ly hôn, em đọc qua chưa?"
Tần Du đang định gật đầu, tính nói ra sự thật nhưng cô lại nghe thấy Tống Thư Ngạn nói: "Anh đã ly hôn rồi."
Phó Gia Thụ cầm tờ báo lên rồi nói: "Đúng vậy, hai người đã ly hôn rồi."
Tống Thư Ngạn không biết tại sao Phó Gia Thụ lại luôn xen vào chuyện của mình và Tần Du? Sao bảo anh không muốn theo đuổi Tần Du cơ mà? Mấy chuyện xum xoe ra vẻ nịnh bợ, chẳng thiếu chuyện nào. Còn dẫn cô đi cưỡi ngựa, bế cô đang ngồi trên ngựa xuống, nói anh đang theo đuổi Tần Du ư? Nhưng anh lại không bao giờ thừa nhận.
Quan tâm Phó Gia Thụ có đang ở đây hay không làm gì, Tống Thư Ngạn nói ra hết những lời mình muốn nói: "Tần Du, anh đã làm xong thủ tục ly hôn với vợ cũ của mình rồi. Hiện tại anh đang độc thân, anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội."
Tóm lại, sau khi nói hết ra, Tống Thư Ngạn thở phào nhẹ nhõm.
Tần Du lại thở dài nói: "Anh Thư Ngạn, vừa rồi ý của anh Gia Thụ là chúng ta đã ly hôn rồi."
Tống Ngư Ngạn nghi ngờ mình nghe nhầm, hỏi lại: "Ý của em là?"
Nhất định là anh ấy nghe nhầm rồi, chắc chắn sẽ không như những gì anh nghĩ đâu!
DTV
"Ý của tôi là hiện tại tôi đã là vợ cũ của anh rồi. Chúng ta đã ly hôn, không có lý do gì tôi lại đi chấp nhận lời theo đuổi của anh cả."
Câu nói này cũng giống như sấm sét nổ tung trong đầu của Tống Thư Ngạn, anh ấy nhìn Tần Du đang đứng trước mặt mình rồi nói: "Vợ cũ ư? Sao có thể chứ?"
Tần Du gật đầu: "Vợ cũ, tôi chính là Tần Nhã Vận của Tần Thị."
Tần Du xác nhận lại một lần nữa, suýt chút nữa Tống Thư Ngạn đã đứng không vững nhưng cô vẫn còn đang nói: "Anh còn nhớ không, tôi đã từng hỏi anh, nếu như vợ của anh có khả năng sống tiếp trên thế giới này, liệu anh có thích cô ấy không? Anh nói, như thế anh chỉ càng yên tâm ly hôn với cô ấy thôi. Bây giờ anh có thể yên tâm được rồi, tôi đang sống rất tốt."
Phó Gia Ninh tới nói với bọn họ có thể đi ăn cơm tối được rồi, lúc đi lên thì nghe thấy chị Tần nói mình là vợ cũ của anh Thư Ngạn.
Cô ấy nhìn anh Thư Ngạn, mặt đỏ bừng bừng, trên trán nổi đầy gân xanh, anh ấy nhìn chằm chằm vào chị Tần một lúc, ánh mắt vô cùng phức tạp, hình như có hối hận, cũng có cả tức giận, sau cùng mọi thứ biến thành tiếng quát chói tai với anh trai của cô ấy: "Tại sao anh lại muốn lừa tôi?"
Phó Gia Thụ còn chưa kịp trả lời, Tống Thư Ngạn đã vung nắm đ.ấ.m vào mặt của anh, anh cũng không hề né tránh, bị anh ấy đ.ấ.m một phát.
Phó Gia Ninh sợ hãi thét lên: "Anh ơi!"
Một đ.ấ.m này sao có thể xả được cơn giận? Lại thêm và cú đ.ấ.m nữa. Phó Gia Thụ cao hơn Tống Thư Ngạn nhưng anh lại không hề có ý đánh trả, đợi đến khi Tần Du chạy tới tách hai người ra thì Phó Gia Thụ đã bị đánh đến mức chảy m.á.u mũi, mặt mày thâm tím rồi.
Tần Du đứng chắn trước mặt Phó Gia Thụ: "Tống Thư Ngạn, đây là chuyện giữa hai chúng ta, anh đánh anh ấy làm gì?"
Tuy Phó Gia Ninh đang rất rối bời, tại sao chị lại là vợ cũ của anh Thư Ngạn? Nhưng khi thấy anh trai của mình chảy m.á.u cô ấy cũng rất đau lòng: "Anh, anh chảy m.á.u rồi."
Thấy Tần Du bảo vệ Phó Gia Thụ như thế, Tống Thư Ngạn tức đến nỗi bật cười, trong lòng toàn là nỗi xót xa: "Em bảo vệ anh ta như thế sao?"
Một người là người trong lòng mình, cũng là người vợ kết tóc mình, còn một người khác lại là bạn thân của mình. Tống Thư Ngạn thật sự rất muốn chất vấn cô một câu, hai người họ đã thông đồng với nhau từ khi nào? Nhưng anh ấy không nói ra được, ngay cả việc hai người họ quen nhau cũng là do anh ấy bảo Phó Gia Thụ đi đón cô. Nếu như hai người họ có gian tình thì anh ấy cũng là người dắt mối.
Anh ấy ước gì có thể tát cho mình một cái.
Tần Du nào quan tâm anh ấy tát vào mặt mình chứ? Cô lấy khăn đưa cho Phó Gia Thụ, ngẩng đầu nhìn gương mặt bị đánh đến tơi tả của anh.