Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 174
Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:25:59
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Có lý." Tống lão gia nói với Tống Thư Ngạn: "Nghe thấy chưa? Loại chuyện nhét người thân, bạn bè vào nhà máy là khó xử nhất."
"Con biết rồi." Tống Thư Ngạn tức giận.
Trần Hoa Bình khuyên Tống Thư Ngạn bằng lời lẽ thấm thía: "Thiếu đông gia, nhà máy sợi Hải Đông là do một mình lão gia dựng lên, ông ấy lăn lộn mãi mới tới được đây, chẳng lẽ còn không giỏi hơn người phụ nữ chỉ biết nói miệng kia ư? Cậu đấy! Nghe lời lão gia nhiều hơn đi!"
Bọn họ đi quanh nhà máy khoảng một tiếng. Từ mười một giờ rưỡi, nhà máy bắt đầu thay ca ăn cơm, một đám trẻ con choai choai chạy về phía nhà ăn.
Ông chủ Tống nhìn bọn nhỏ đang chạy, bèn móc đồng hồ bỏ túi ra xem: "Hoa Bình, cũng trễ rồi, ông gọi A Tinh và lão Lưu tới đây đi. Lâu rồi không cùng nhau ăn cơm, chúng ta đi ăn một bữa."
Trần Hoa Bình nghe Tống lão muốn gọi anh em cột chèo* và tâm phúc của mình tới thì vui vẻ ra mặt, xem ra Đông gia đã không nhịn nổi sự càn quấy của của Thiếu đông gia nữa: "Tôi lập tức gọi bọn họ tới."
(*) Anh em cột chèo: Chỉ những người đàn ông cùng làm rể trong một gia đình.
Tống lão gia đứng dưới tòa nhà văn phòng, nhìn Trần Hoa Bình nhanh nhẹn bước lên lầu, hỏi con trai: "Ăn trấu nuốt rau, con ăn nổi không?"
Tống Thư Ngạn gật đầu: "Ăn được, sao lại không chứ?"
"Cha đuổi lão Trần đi để g.i.ế.c khỉ cho gà xem, tiếp theo con có khống chế được cục diện không?"
"Con có lòng tin."
"Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu g.i.ế.c khỉ nhé?" Tống lão gia nhìn ba người đang vui vẻ đi tới và nói.
"Vâng."
Ba người đi tới trước mặt Tống lão gia: "Đông gia."
"Đi thôi! Chúng ta cùng đi ăn cơm." Tống lão gia dẫn đầu đi trước.
Biết Tống lão gia có thói quen ăn quán nhỏ nên ba người cũng không quá hoài nghi, còn tưởng là ăn ở quán nhỏ nằm trong hẻm.
Mãi đến khi Tống lão gia dẫn bọn họ vào nhà ăn và bước lên bậc thang của nhà ăn lớn, bọn họ mới phát hiện có gì đó không đúng.
Nhà máy Hải Đông chia ra nhà ăn lớn và nhà ăn nhỏ, nhà ăn lớn dành cho công nhân, còn nhà ăn nhỏ dành cho nhân viên quản lý. Lượng thức ăn của nhà ăn lớn và nhỏ cũng không giống nhau, nhà ăn nhỏ là mười người một bàn, một bàn tám món một canh, có mặn có chay. Nhưng cho dù ăn ở nhà ăn thì cũng phải là nhà ăn nhỏ mới đúng chứ, đến nhà ăn lớn làm gì?
Trần Hoa Bình hỏi: "Đông gia, ngài đây là?"
"Ăn cơm."
DTV
Tống lão gia trả lời Trần Hoa Bình một câu rồi đi về phía nhà ăn lớn.
Ngoài nhà máy Hải Đông, Tống lão gia còn đảm nhiệm chức Đổng sự của hơn mười nhà máy và hiệu buôn khác nhau, hơn nữa còn là một trong những Hoa đổng của Cục công bộ công cộng tô giới. Ngay cả trước khi đi Thanh Đảo, thời gian ông ấy ở nhà máy cũng không nhiều, nhiều nhất cũng chỉ đi quan sát nhà máy, nào đã tới nhà ăn lớn bao giờ?
Đây đúng là mặt trời mọc phía Tây mà! Thấy Đông gia tiến vào, đám người vốn ồn ào lập tức yên tĩnh lại, vội vàng nhường chỗ.
Tống lão gia cầm lấy một cái tô tráng men từ trong giỏ, nói với mấy người đằng sau: "Hôm nay chúng ta sẽ ăn cơm ở đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-174.html.]
Tống Thư Ngạn cũng cầm một cái tô rồi đi theo sau cha mình. Hai người cùng đi thẳng đến trước chỗ lấy cơm, trong thùng gỗ là cơm màu nâu. Tống lão gia giơ tô qua, nhìn người đàn ông cao lớn thô kệch mặc tạp dề, cầm muôi: "Xới cơm."
Cái muôi trong tay người đàn ông run lên: "Đông gia?"
"Bảo cậu xới cơm."
Trần Hoa Bình, anh em cột chèo và A Tinh đi đến: "Đông gia, ngài đang làm gì vậy?"
"Ăn cơm! Không phải lúc này đang là giờ cơm sao? Các công nhân đều đang ăn cơm kìa. Đây là cơm của nhà máy Hải Đông mà, sao vậy? Chẳng lẽ ông chủ Hải Đông như tôi lại không được ăn à?"
Tống lão gia nhận lấy cái muôi trong tay tên béo xới cơm, tự xới cho mình một muôi nửa cơm nửa gạo, sau đó lại múc một muôi cải trắng không hề có chút dầu mỡ nào: "Thư Ngạn, cầm tô qua đây."
Tống Thư Ngạn giơ tô qua, Tống lão gia cũng múc cho anh ấy một muôi lớn nửa cơm nửa gạo: "Lát nữa ăn hết cho cha, lãng phí thức ăn sẽ bị sét đánh."
"Cha, con biết rồi!" Lúc này Tống Thư Ngạn mới phát hiện ra cha đúng là cha ruột. Ông ấy tự xới cho mình một muôi nhỏ, còn xới cho anh ấy thì cơm chất thành đống, đã thế còn thêm một muôi đồ ăn.
Có một tô này của Tống Thư Ngạn, ba người phía cũng đối chiếu theo lượng cơm của anh ấy, mười phân vẹn mười.
Lúc này Tống lão gia mới nhét lại muôi vào tay tên béo, đi sang bên cạnh rút một đôi đũa tre, sau đó bê cơm đi đến cái bàn dài trước nhà ăn, đặt cơm lên bàn, ngồi xuống rồi cầm đũa ăn cơm.
Cơm gạo lức thô và bắp cải luộc không muối không dầu mỡ, Tống Thư Ngạn là đại thiếu gia lớn lên trong cơm ngon áo đẹp, trước giờ chưa từng trải qua chuyện này. Vừa cắn một miếng vào miệng, anh ấy đã muốn nhổ ra ngay lập tức.
Nhưng thấy cha nhìn chằm chằm mình như mắt ưng, anh ấy chỉ có thể liều mạng nuốt xuống.
Công nhân trong nhà ăn đều không hiểu tại sao Đông gia, Thiếu đông gia và cả ba quản lý bình thường hung dữ kia lại tới ăn mấy thứ này. Không phải bọn họ có nhà ăn nhỏ rồi sao?
Nhưng nhìn biểu cảm trên mặt bọn họ, đám công nhân bỗng thấy hơi vui vẻ. Không ngờ những người suốt ngày ăn ngon mặc đẹp này cũng tới ăn trấu nuốt rau.
Tống lão gia tự xới cho mình ít nhất nên rất nhanh đã ăn xong, sau đó ông ấy nhìn bốn người còn lại bằng ánh mắt sáng rực.
Tuy cơm rất khó ăn, nhưng khi nghĩ tới cha làm vậy là để g.i.ế.c khỉ cho mình, Tống Thư Ngạn lập tức nâng cao tinh thần mà cố gắng ăn hết.
Ba người còn lại thì khác, nhất là anh em cột chèo của Trần Hoa Bình, người ngày thường phụ trách mua đồ cho nhà ăn. Tuy thức ăn ở nhà ăn lớn rất dở nhưng số lượng lại cực kỳ nhiều, thế nên những người bán hàng kia biếu cho ông ta không ít quà. Bình thường không nói tới sơn hào hải vị nhưng vẫn có vịt gà thịt cá. Vậy nên, ăn mấy thứ này đúng là muốn mạng của ông ta.
Tống Thư Ngạn buông bát đũa xuống, anh ấy đã ăn sạch sẽ đống thức ăn dở tệ kia.
Tống lão gia đứng lên, đi trước mặt ba người đang cố gắng ăn nhưng ăn thế nào cũng không hết, khom lưng nhìn Trần Hoa Bình: "Lão Trần, bữa cơm này có hương vị thế nào?"
Công nhân trong nhà ăn đã nhìn chằm chằm bên này từ lâu. Những người ở nửa đằng sau không biết nơi này xảy ra chuyện gì nên vẫn đang hò hét ầm ĩ, còn những người ở đằng trước thì hoàn toàn im bặt.
Trần Hoa Bình há cái miệng đang ngậm cơm thóc nhìn Tống lão gia, hai người còn lại cũng đều dừng cái miệng đang cố gắng nhai cơm lại.
Tống lão gia vươn tay gạt cái tô trước mặt bọn họ xuống mặt đất, tô tráng men đập vào nền xi măng phát ra âm thanh lanh lảnh. Phía trước vốn đã yên tĩnh, lúc này ngay cả nửa sau nhà ăn cũng yên tĩnh theo.
Sắc mặt Tống lão gia đen lại, thô tục mắng: "Mẹ nó, đúng là lũ súc sinh, là ba cái đầu heo. Một tháng tôi trả cho mỗi người ba đồng đại dương, thế mà ông lại cho công nhân ăn những thứ như cho heo ăn này á? Công nhân còn làm việc được hả? Đây chính là bữa ăn theo tiêu chuẩn ba đồng một tháng mà ông nói đấy à?"
"Chú Trần, tôi đã điều tra rồi, hiện giờ trứng gà là hai hào hai phần một cân, thịt lợn hai hào năm phần, rau xanh..." Tống Thư Ngạn báo giá thức ăn xong: "Người giúp việc trong nhà tôi cũng ăn theo khẩu phần ba đồng một tháng, trưa nay bọn họ ăn đậu phụ bọc thịt, thịt băm xào cà, củ cải sợi xào, canh trứng cải bẹ và cơm trắng. Nhà chúng tôi mở nhà máy để kiếm tiền, nhưng người nhà họ Tống không kiếm những đồng tiền vô lương tâm. Thảo nào lúc tôi nói muốn thuê một giáo viên dạy chữ cho công nhân, chú lại nói trên đời này làm gì có chuyện từ thiện không như vậy. Ngay cả tiền khẩu phần ăn của công nhân mà mấy người cũng muốn cắt xén, sao có thể trông mong các người có chút lương tâm cơ chứ!"