Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 173
Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:25:57
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Thật hả?" Ông bầu Hoàng đã từng tới nhà họ Phó hát, nhà họ Phó vung tay hào phóng, Phó thái thái là fan của họ, ngày thường cũng tặng thưởng không ít.
Phó Gia Thụ kể lại những gì mẹ mình nói, cộng thêm cả suy nghĩ của mình nữa, Trần Anh chêm vào: "Cách nghĩ của Phó thái thái cũng giống tôi, xem kịch của các ông, xem xong tôi lại cảm thấy tức không chịu nổi, cực kỳ khó chịu."
Đường Uyển Nhi lên tiếng: "Các ông sắp xếp vở kịch này xong có thể biểu diễn ở địa điểm nhỏ hơn, khán giả đã xem mười năm rồi chắc chắn cũng nhàm chán. Các ông vừa thay đổi như vậy, chưa biết chừng lại có cơ hội mới thì sao?"
Phó Gia Thụ nghĩ một chút: "Đến lúc đó có thể bảo khán giả bỏ phiếu, xem thích tướng quân trẻ tuổi hay là thích Vương Ngọc Lâm hơn? Chủ yếu các ông phải đắp nặn nên một vị tướng quân anh dũng, toàn tài nhưng dịu dàng, chu đáo, để các fan nữ so sánh. Họ sẽ nghĩ rằng mình chính là Lý Tú Anh, vừa trả thù được Vương Ngọc Lâm, vừa có tướng quân trẻ tuổi yêu thương cô ấy."
Ông bầu Hoàng chỉ ước gì có một cây bút đưa cho Phó Gia Thụ: "Nhị thiếu nói chí phải."
"Các ông cứ biên tập lại ca từ trước đi, cộng thêm phần đất diễn của tướng quân trẻ tuổi. Khi nào sửa xong, mời Nhị thiếu tự mình tới đánh giá."
"Vâng!"
Phó Gia Thụ nghĩ một chút rồi nói: "Ông viết ra đi, tôi sẽ bao ba tràng liên tục, cứ phát vé cho khách nữ đi dạo ở Bách hóa Delta. Mỗi một vị khán giả đều nhận được một tấm phiếu bầu, xem xong để khán giả nữ bỏ phiếu cho tướng quân trẻ tuổi hay là Vương Ngọc Lâm? Phiếu bầu của bên nào nhiều hơn thì thắng, còn có phần thưởng, chính là một cuộn vải do Hải Đông sản xuất còn tốt hơn vải Đông Doanh."
Đường Uyển Nhi vỗ tay khen ngợi: "Như vậy công ty bách hóa chúng tôi kiếm chắc rồi, chỉ là cậu bao ba tràng liên tục, liệu có lỗ không thế?"
"Hiếu thảo mẹ tôi, lỗ gì chứ?"
Trần Anh cố nén cười: "Tống Thư Ngạn chắc chắn sẽ cảm ơn cậu."
"Anh em nhà mình không cần thiết đâu." Phó Gia Thụ xua tay bảo ông bầu Hoàng đi xuống, anh thở dài rồi nói với Đường Uyển Nhi và Trần Anh: "Bài báo hôm nọ Hạ tiểu thư đăng đã nhắc tới một câu nhà máy sợi Hải Đông muốn nâng cao chất lượng vải dệt trong nước để cạnh tranh với vải Đông Doanh. Lần này hay rồi, cái tên Tanaka đã lập tức phản ứng..."
Phó Gia Thụ kể lại chuyện hôm qua gặp phải Tanaka và ông chủ Kim ở trường đua ngựa Giang Loan cho hai chị nghe.
Trần Anh nhớ những gì mà Phó Gia Thụ và Tần Du đã nói lúc đưa mình về từ buổi vũ hội tối hôm đó, cô ấy thở dài: "Quả nhiên người Đông Doanh lòng lang dạ sói."
"Hàng nội địa vốn đang tìm đường thoát trong kẽ hở. Chúng ta cần phải cùng nhau giúp đỡ anh Thư Ngạn chống lại người ngoài. Hôm đó, Hạ tiểu thư nghe xong cũng tức giận bất bình." Phó Gia Thụ nói.
"Ai nghe xong mà không tức chứ? Với lại hai năm trước, chúng g.i.ế.c nhiều người như vậy, lẽ nào chúng ta có thể quên sao?" Đường Uyển Nhi cũng dựng ngược mày liễu.
Trần Anh tức giận thì tức, chỉ là cô ấy biết Tần Du chính là... vợ trước của Tống Thư Ngạn, Phó Gia Thụ này? Nói thế nào nhỉ? Cô ấy thật sự không nhịn nổi: "Sửa lại vở kịch này là vì quyền bình đẳng của nam nữ, để công chúng nhìn thẳng vào bên vô tội, tặng vải của nhà máy sợi Hải Đông là để vinh danh hàng nội địa. Gia Thụ, cậu thật sự rất giỏi đấy! Tôi phục cậu rồi!"
Phó Gia Thụ hơi đỏ mặt, như thể chàng trai hay thẹn thùng: "Chị đừng khen ngợi tôi như thế, theo đuổi sự bình đẳng giữa nam và nữ, vinh danh hàng nội địa đều là trách nhiệm của chúng ta, điều này là cần thiết. Huống chi còn có thể làm mẹ tôi vui vẻ, chuyện này một mũi tên trúng ba địch, dĩ nhiên phải làm rồi. Tôi đi trước đây, buổi tối Tống Thư Ngạn và bác Tống sẽ đến nhà tôi ăn cơm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-173.html.]
Phó Gia Thụ vội vàng rời đi, Đường Uyển Nhi bình tĩnh lại mới thấy hơi khó hiểu: "Sao tôi cảm thấy cậu ta vẫn còn ý gì khác nhỉ?"
"Ai mà biết được! Có lẽ trực giác của cô đúng đấy!"
Trần Anh thở dài thườn thượt, đau lòng cho Tống Thư Ngạn, đồng thời trên mặt cũng nở nụ cười khi người gặp họa: "Tôi nghĩ tôi sẽ bỏ phiếu cho tướng quân trẻ tuổi, tôi cũng muốn lấy được cuộn vải của Tống Thư Ngạn."
Đường Uyển Nhi trợn trắng mắt với cô ấy: "Chị bị dở à?"
Lại nói tới hai cha con Tống Thư Ngạn. Sau khi nhìn Tống thái thái lên xe, hai cha con đi tới nhà máy sợi Hải Đông.
Lúc xe vào nhà máy, đúng lúc Trần Hoa Bình vừa đi xuống từ văn phòng, ông ta vội vàng đứng bên cạnh cửa xe nghênh đón, giúp Tống lão gia mở cửa xe.
Tống lão gia mặc trường sam bước xuống xe, Trần Hoa Bình khom lưng gọi một tiếng: "Đông gia."
Tới nhanh thật! Mình gửi bức thư kia cho Đông ta chưa tới hai ngày mà nhỉ? À! Đúng rồi, bốn ngày trước, chuyện Thiếu đông gia ly hôn bị đăng lên báo đã gây xôn xao. Chắc Đông gia đến vì việc này nhỉ?
Chắc là vậy rồi! Cứ nhìn lúc này Thiếu đông gia vẫn luôn cúi đầu đi theo sau Đông gia như chim cút là biết.
Đông gia cực kỳ thích sĩ diện, ngay cả việc cưới một Thiếu phu nhân làm vật trang trí cũng không chịu, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho Thiếu đông gia.
"Đông gia, sao ngài đột nhiên về Thượng Hải thế?" Trần Hoa Bình hỏi Tống lão gia.
"Có bức thư của ông, tôi ở nông thôn có thể ngủ ngon được chắc? Ông nói Thư Ngạn càn quấy, tôi về để xem thằng nhóc này càn quấy đến mức độ nào." Tống lão gia quay đầu nhìn con trai với ánh mắt sắc bén: "Sững sờ làm gì? Còn không mau đuổi theo?"
Thấy Tống Thư Ngạn im thin thít đi theo bên cạnh Tống lão gia, Trần Hoa Bình cười nhạt một tiếng: "Đông gia, ngài đừng nói Thiếu đông gia như vậy. Thiếu đông gia còn trẻ, tính tình nhiệt huyết dễ nóng nảy, hơn nữa cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm quản lý nhà máy, bị người ta nói vài câu, không cần nhắc tình hình thực tế đã cho rằng đó là liều thuốc cứu mạng cũng là chuyện bình thường. Ý tưởng của cậu ấy là tốt, là hy vọng nhà máy của chúng ta ngày càng phát triển hơn."
"Nói vậy cũng đúng, thằng nhóc này học kinh doanh ở nước ngoài, nhưng cũng chỉ toàn lý luận suông thôi." Tống lão gia đi trước, tiến vào nhà máy: "Hoa Bình à! Mau nói cho tôi biết nó lại bắt ông làm chuyện ngu xuẩn gì? Tôi sẽ rửa não cho nó ngay tại chỗ."
Trần Hoa Bình hơi đắc ý, vừa đi vừa cáo trạng với Tống lão gia rằng chỗ này thay đổi lộn xộn thế nào, chỗ kia di chuyển máy móc bất tiện ra sao, kéo xe ba gác để làm gì. Tóm lại, toàn bộ thay đổi mà Tống Thư Ngạn nghe theo người phụ nữ kia đều là vô nghĩa.
Tống lão gia mỉm cười gật đầu suốt cả đoạn đường. Trần Hoa Bình thấy Tống lão gia chịu nghe mình nói chuyện thì nói: "Đông gia, ngài nhớ khuyên nhủ Thiếu đông gia tách riêng nhà máy và phụ nữ ra nhé. Cho dù có thích người phụ nữ kia đến mức nào thì cũng đừng để cô ấy nhúng tay vào việc quản lý nhà máy. Phụ nữ có thể quản lý tốt chuyện ăn uống ngủ nghỉ của gia đình đã là giỏi lắm rồi, để cô ấy vào làm trong nhà máy, vậy chẳng phải là người mù làm bừa à? Tôi tuyệt đối không phủ nhận Tần tiểu thư rất xinh đẹp, quả thực là một cô gái thông minh. Nếu để cô ấy làm vợ bé cho Thiếu đông gia nhà chúng ta, tôi cũng phải khen một câu trai tài gái sắc. Nhưng Thiếu đông gia không thể hồ đồ được! Để cô ấy đến nhà máy khoa tay múa chân thì quá xằng bậy rồi!"
DTV
"Thư Ngạn, con nói xem?" Tống lão gia hỏi Tống Thư Ngạn.
"Suy nghĩ của chú Trần quá cổ hủ, cần phải loại bỏ. Con không hề nghĩ mình làm sai."
Trần Hoa Bình thấy lúc này Tống Thư Ngạn vẫn còn cãi bướng, bèn bật người đến trước mặt lão gia, nói: "Đông gia, trong nhà máy kiêng kị nhất là các loại quan hệ. Ngài nói xem, nếu vị di thái thái mà Thiếu đông gia thương nhất đến quản lý nhà máy, vậy còn chỗ nào để chúng tôi lên tiếng nữa? Cô ấy chỉ cần thổi gió bên gối là tất cả chúng ta đều bị ăn mắng, chúng tôi biết sống tiếp ở Hải Đông như thế nào?"