Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 171
Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:25:52
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Tôi có muốn chờ ông ấy đâu. Tôi chỉ..." Vì cái gì chứ? Vì muốn nhọc lòng đống chuyện rắc rối của nhà ông ấy ư?
"Tốt nhất là đừng đợi ông ấy nữa. Đám di nương trong ở quê của ông ấy có quan hệ gì với bà đâu chứ?"
Phó thái thái vừa nói vừa chọn ba mảnh vải cho Minh Ngọc, biết bà ấy phù hợp với kiểu dáng nào, ngay sau đó đã đặt ba bộ sườn xám cho bà ấy.
Biết hai chân của Tống thái thái nhỏ, không đi được lâu, Phó thái thái nói: "Đi thôi, chúng ta đi xem kịch!"
Hai người đi vào hí viện, tìm ghế ngồi xem kịch, nhân viên hí viện bưng trà nước và hạt dưa tới.
Rõ ràng Phó thái thái đã xem vở kịch này rất nhiều lần, nhưng khi bà ấy xem đến đoạn Vương Ngọc Lâm không thèm điều tra đã đổ oan cho Lý Tú Anh, nhập tâm đến mức lấy khăn ra lau nước mắt, miệng còn càm ràm: "Đồ ngốc nghếch, đúng là không hiểu sao anh ta có thể thi đậu Trạng Nguyên nhỉ? Là hũ nút à? Không hiểu thì phải hỏi cho rõ chứ! Cô gái kia thật sự tạo nghiệt mà! Bị anh ta hại ra nông nỗi này!"
Nhìn Lý Tú Anh trên sân khấu ban đêm thầm rơi lệ, Tống thái thái không khỏi nhớ đến tình cảnh khi mình mới kết hôn. Chỉ có điều, kịch vẫn là kịch thôi, giờ sự thật đã rõ ràng, Vương Ngọc Lâm đỗ Trạng Nguyên, trở lại quỳ ở đó cầu xin Lý Tú Anh tha thứ.
Trên sân khấu cha mẹ đẻ và cha mẹ chồng của Lý Tú Anh đều lần lượt khuyên nhủ.
Bà cụ diễn vai mẹ chồng kia đang hát: "Gọi một tiếng con dâu khiến ta nhói lòng, con yêu à con yêu, A Lâm là thịt trong tim ta, con dâu cả cũng là thịt mu bàn tay. Cả hai đều là cốt nhục, bà già này sao nỡ cắt đôi. Con dâu ơi, xin con rộng lượng một chút, nghe bà già này làm vợ hiền dâu thảo. Trước kia A Lâm đối xử tệ bạc với con, sáng nay làm khó nó đến nhận tội, con xem nó, quỳ hết từ đây sang đông, đầu gối đã đỏ ửng. Con dâu còn không để ý tới nó, thì nó không làm Trạng Nguyên nữa mà trở thành hòa thượng. Người ta bảo gieo nhân nào gặt quả nấy, con làm vợ hiền dâu thảo sẽ có được kết cục viên mãn. Nghe lời bà già này mà nhận lấy phượng quan trở thành cáo mệnh phu nhân."
Tống thái thái nhìn Lý Tú Anh trên sân khấu cuối cùng cũng nghe theo lời khuyên của mẹ chồng mà nhận lấy phượng quan, tha thứ cho Vương Ngọc Lâm. Vương Ngọc Lâm đứng dậy từ trên đất, hai vợ chồng làm hòa với nhau. Có lẽ người xem kịch thích nhất là kết cục này nhỉ?
Lúc mới kết hôn, mình cũng từng chạy về nhà mẹ đẻ, xin cha mẹ cưu mang, mẹ bà ấy đã giữ bà ấy lại bốn năm hô, sau đó mẹ chồng tự mình tới đón. Tuy rằng mẹ chồng không có hát mấy lời như trên sân khấu, nhưng cũng khuyên nhủ đủ điều, nói rằng về sau nhất định sẽ đối xử với bà ấy tử tế.
Mẹ bà ấy hỏi: "Trên đời này có mấy bà mẹ chồng thấu tình đạt lý chứ? Gặp được mẹ chồng như vậy là con có phúc, con còn muốn thế nào nữa?"
Đối với bà ấy mà nói, có lẽ họ là cha mẹ chồng tốt nhất trên thế gian. Thư Ngạn chào đời, cha chồng nâng niu trong lòng. Mẹ chồng cũng chưa bao giờ nói một câu nặng lời với bà ấy, cũng chưa từng để Thư Hoa do Nhị di thái sinh ra vào mắt, lão Nhị không chỉ oán trách một lần: "Hình như chỉ có Thư Ngạn mới là cháu của họ."
Câu này đến tai lão thái gia, ông cụ nói rằng: "Chỉ có đứa trẻ do thái thái của mấy đứa sinh ra mới là cháu trai cháu gái của ta."
Lão thái gia và lão thái thái đối xử với Tống thái thái tốt đến mức không có gì để nói, trước khi mẹ bà ấy mất cũng luôn dặn con gái phải nhìn thoáng một chút, bảo bà ấy đã may mắn hơn rất nhiều người phụ nữ khác, nhìn thoáng chút được không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-171.html.]
Giống như Lý Tú Anh trước mắt này hả? Người phụ nữ chỉ có thể gật đầu đồng ý dưới sự khuyên nhủ của cha mẹ và cha mẹ chồng, cũng như người chồng quỳ xuống nhận lỗi.
Họ không hiểu được nỗi khổ khi người con gái cõi lòng ngập tràn mong chờ được gả lại bị lạnh nhạt, cũng không biết đây vốn chẳng phải là gia đình đoàn tụ. Ai có thể quên được những ngày tháng đó? Dưới bầu không khí náo nhiệt khi đoàn viên, tuân theo mong muốn của cha mẹ và nhà chồng, chỉ mình Lý Tú Anh phải nuốt trọn tất cả những tủi hổ vào lòng.
Phó thái thái cũng xem cảnh này, nếu không phải Tống thái thái đang ở bên cạnh, bà ấy đã tét đùi mình từ lâu, mắng mình óc heo, sao lại đưa Minh Ngọc tới đây xem vở kịch này? Đây rõ ràng là muốn khuyên bà ấy phải học theo mẹ chồng, bảo con trai khuyên con dâu trở về à?
DTV
Tiểu Du không có tình cảm với Thư Ngạn, đứa trẻ này trọng tình trọng nghĩa, trong lòng cô chắc chắn rất kính trọng bà mẹ chồng như Minh Ngọc này! Nếu Thư Ngạn quỳ xuống trước mặt Tiểu Du, liệu Minh Ngọc có giúp đỡ khuyên nhủ không nhỉ? Toi rồi, toi rồi! Khéo mình lại bảo con trai đi làm hòa thượng mất! Hóa ra không phải Vương Ngọc Lâm trong vở kịch ngu mà là bà ấy dốt!
Hai vị thái thái, mỗi người ôm tâm tư riêng ra khỏi rạp hát xe của Phó Gia Thụ dừng ngay ở cổng viện, Phó thái thái hỏi: "Sao lại là con đến thế?"
Còn sao anh lại đến à? Phó Gia Thụ sẵng giọng với mẹ mình: "Trí thông minh của mẹ đi đâu rồi?"
Sáng nay, anh nhận được điện thoại của Tống Thư Ngạn, nhờ nói hộ với Tần Du rằng Tống thái thái đã đến rồi. Tần Du nói buổi trưa sẽ trở về gặp Đại thái thái, rốt cuộc cô định xử lý như thế nào, không thể nói rõ qua điện thoại được. Vừa khéo Kiều Hi đang ở xưởng Hưng Hoa, đúng lúc họ gặp mấy vấn đề nhỏ, nên anh dứt khoát bảo cô ăn trưa xong thì tới đó.
Quả nhiên, chờ đến khi Tần Du tới, anh nghe cô nói đã gặp Tống thái thái, hết thảy đều ổn, mãi đến khi Tần Du nói rằng mẹ anh đã dẫn Tống thái thái đi xem "Trâm Bích Ngọc."
"Trâm Bích Ngọc"? Phó Gia Thụ bị mẹ mình làm tức chết. Kịch gì không xem lại đi xem "Trâm Bích Ngọc"?
Ngày thường thấy mẹ rất thông minh, sao bây giờ lại phá bĩnh anh thế? Có phải ghét anh hay không? Mẹ Tống Thư Ngạn còn chưa biết phải khuyên nhủ con dâu hồi tâm chuyển ý thế nào nên mới đưa người ta tới đây xem hả? Học thử một chút "đưa phượng quan bắc cầu" hả?
Phó Gia Thụ ngồi trong xe mà cả người khó chịu, anh nói với Tần Du một tiếng rồi bảo cô tìm vấn đề cùng với Kiều Hi và thầy Trương, còn mình thì chạy mất.
Đến Delta, bác Kim tài xế của Phó thái thái đã chờ sẵn, bị anh đuổi vào xưởng đi đón Tần Du và Kiều Hi, còn mình ngồi trong xe chờ mẹ.
"Bác Kim nói xe xảy ra trục trặc, ông ấy đi sửa rồi, không thể sửa ngay được, tài xế của ba cũng không đi được. Sợ mẹ không thấy xe đâu thì sốt ruột nên gọi điện cho con." Hai vị thái thái lên xe, Phó Gia Thụ làm bộ thuận miệng hỏi: "Kịch có hay không ạ?"
Lúc này, Phó thái thái đã ý thức được vấn đề của mình, bà ấy nghĩ: "Chắc con cũng biết vở 'Trâm Bích Ngọc' mà! Con nói mẹ bị chập mạch không cơ chứ? Lại đi xem vở kịch này. Cái tên Vương Ngọc Lâm đoản mệnh kia ấy à! Khiến Lý Tú Anh suýt nữa đã treo cổ tự tử, tức đến mức làm mẹ buồn rơi lệ. Vương Ngọc Lâm thi đỗ Trạng Nguyên, tưởng quỳ xin tha là xong ấy hả? Thi Trạng Nguyên là anh ta tự mình thi đậu, đúng không? Cứ làm như anh ta thi vì Lý Tú Anh vậy. Bởi vì cái quỳ của đàn ông rất quý giá, để Trạng Nguyên quỳ xuống như thế nên ai cũng bảo cô ấy phải tha thứ à? Bị giày vò mất nửa cái mạng, cứ thể bỏ qua ư? Mẹ xem mà tức anh ách trong cổ họng, bực không thể tả."
Giờ mẹ mới biết à? Phó Gia Thụ đưa mẹ mình và Tống thái thái về nhà, thấy anh không xuống xe, Phó thái thái bèn hỏi anh: "Con đi đâu thế?"
"Con còn có chút việc phải làm, lát nữa sẽ quay lại."